Vừa nghĩ đến, đàn ông cùng mình chia đều thiên hạ, dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần cảm thấy hốt hoảng trong lòng.
Cố Hề Hề đứng ở ven đường, đột nhiên cảm giác trên mặt lạnh như băng.
Đưa tay nhẹ nhàng lau, từ lúc nào cô chảy nước mắt?
Thật buồn cười, cô lại chảy nước mắt vì Doãn Tư Thần.
Anh là gì? Cô là thứ gì chứ?
Cố Hề Hề hít thở sâu, đưa tay đón taxi, không quay đầu liếc mắt nhìn Doãn Tư Thần nhanh chóng lên xe rời đi.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề lên xe taxi, đáy mắt không giấu được ảo não.
Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng thật sự vì nỗ lực của Cố Hề Hề mà Chủ tịch và phu nhân xác định vị trí Tập đoàn Doãn thị lần nữa, vừa rồi còn chủ động đề nghị hai công ty hợp tác.
Tất cả đều là công sức của Cố Hề Hề.
Anh vốn rất vui vẻ, nhưng vừa nghĩ đến hình ảnh bọn họ trước phòng vệ sinh, cảm thấy trong lòng như bị kim đâm, lòng anh rất khó chịu.
Tài xế taxi thấy Cố Hề Hề sắc mặt khó coi, không nhịn được bát quái: “Có phải cãi nhau với chồng không? Aiya, vợ chồng son bây giờ a, động một chút là gây gổ. Thật ra thì vợ chồng, gắn bó làm bạn mới là vợ chồng. Có gì ghê gớm, có mâu thuẫn gì nói ra liền tốt, hai miệng nhỏ không nói ra khúc mắt trong lòng. Nói không chừng nói ra sẽ phát hiện tất cả đều là hiểu lầm… Tôi và vợ tôi, lúc còn trẻ cũng giống vậy….”
Nghe tài xế nói nhiều, không thể không nói xong.
Tầm mắt Cố Hề Hề nhìn ra bên ngoài cửa kính, hết sức hóa giải tức giận trong lòng.
Bác sĩ nói đúng, cô hiện tại không thể tức giận.
Bảo bảo trong bụng đã gần ba tháng, chính là thời kì phát triển mấu chốt, cô nhất định phải thật vui vẻ mới được.
Đến bệnh viện, Cố Hề Hề trở lại phòng bệnh của mình, nằm trên giường lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến Cố Hề Hề tâm phiền ý loạn.
Cũng không biết ở nhà thế nào.
Cô kết hôn nhiều ngày, mẹ ở nhà có bị ủy khuất hay không?
Dựa theo ước định, cô phải giúp Tập đoàn Doãn thị giải quyết Chủ tịch Hàn quốc và phu nhân mới có thể về nhà.
Nhưng bây giờ…
Cố Hề Hề thở dài một tiếng.
Mẹ, mẹ kiên trì một chút nữa được không?
Chờ con có đủ tiền, nhất định sẽ cứu mẹ rời khỏi nơi ăn thịt người không nhả đó.
Một bụng tức giận, Cố Hề Hề nằm trên giường, lăn qua lại dần dần buồn ngủ, mí mắt căng lên, từ từ ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, Cố Hề Hề bị đói bụng tỉnh lại.
Vừa mở mắt, sắc trời bên ngoài đã tối.
“A, đoán là trong bệnh viện cũng không có gì ăn.” Cố Hề Hề nhìn thời gian, đã là tám giờ tối.
Xem ra muốn ăn chút gì, chỉ có thể ra ngoài ăn.
Cố Hề Hề vừa xuống giường, còn chưa kịp thay quần áo, liền nghe được có người gõ cửa phòng sau đó đẩy cửa tiến vào.
Hai nữ đầu bếp đẩy xe thức ăn vào.
“Hai cô…” Cố Hề Hề ngẩn ra, đây là ý gì?
Mặc dù cô thật sự ở một mình trong phòng bệnh cao cấp, nhưng dù sao ở đây không phải thành phố N, cũng không phải bệnh viện của Tập đoàn Doãn thị.
Bệnh viện ở đây còn trang bị đầu bếp?
“Thiếu phu nhân.” Hai đầu bếp hành lễ với Cố Hề Hề nói: “Thiếu gia phân phó, gần đây Thiếu phu nhân không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, nếu không sẽ can hỏa quá vượng. Cho nên, chúng tôi tối nay nấu cháo dinh dưỡng, thêm sợi mì và rau cải, một ít nguyên liệu hạ quả.”
Can hỏa quá vượng?
Cố Hề Hề hết ý kiến.
Rõ ràng là anh bệnh thần kinh!
Được rồi, cô ở đây tức giận một người bị bệnh thần kinh, cô quả nhiên quá rảnh rỗi.
Tùy anh đi.
Dù sao cô đã đến bước này, cũng không thể giúp anh gấp cái gì.
Ăn cháo, ăn cháo.
Tức giận cũng phải ăn, cho dù cô không ăn, bảo bảo trong bụng phải ăn.
Cố Hề Hề không nói lời nào, đi rửa tay liền ngồi trước bàn ăn.
Hai đầu bếp vô cùng làm hết phận sự bày tất cả thức ăn trước mặt Cố Hề Hề.
Người có tiền đúng là người có tiền.
Dù ăn chay cũng tinh xảo đến cực điểm.
Mỗi một phần ăn không nhiều, nhưng hơn 20 loại.
Cố Hề Hề cảm thấy hiện tại mình như Thái hậu, ăn hết từng món, mỗi món nếm thử một miếng cũng no.
Cố Hề Hề đang ăn vui vẻ, nghe hai đầu bếp sau lưng đồng thời gọi: “Thiếu gia.”
Thiếu gia?
Doãn Tư Thần?
Tại sao anh cũng đến?
Không phải anh thấy cô phiền sao?
Anh còn đến làm gì?
Cố Hề Hề ngẩng đầu liền thấy Doãn Tư Thần phong trần từ bên ngoài đi vào.
Vừa vào cửa, lập tức có người đưa khăn lông khử độc cho Doãn Tư Thần lau tay.
Doãn Tư Thần vừa lau tay vừa đi đến trước mặt Cố Hề Hề.
Tiểu A kéo cái ghế cho Doãn Tư Thần, Doãn Tư Thần lại đi đến ngồi xuống trước mặt Cố Hề Hề, ném khăn lông cho giúp việc phía sau.
Trên bàn ăn nhất thời có thêm một mâm, đầy mùi thơm.
Cố Hề Hề trừng mắt.
Anh đây là ý gì?
Khoe khoang?
Cho cô ăn cải xanh, anh ăn thịt?
Hơn nữa còn bày ra cho cô nhìn?
Doãn Tư Thần, anh có cần ngây thơ như vậy không?
Anh thật sự nghĩ là tôi sẽ ghen tỵ sao?
Ử, đầu sư tử* kia, làm không tệ nha…
Ừ, miếng thịt hấp kia….
*Đầu sư tử là tên gọi của một món ăn, bao gồm thịt băm bọc trứng cút và có cả nước sốt cùng cái thìa.