Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 85: Chương 85: Chương 53: Tối nay anh còn chưa đi? 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Doãn Tư Tần căn bản không nhìn đến Cố Hề Hề, bắt đầu ăn cơm.

Người này, chạy đến bệnh viện ăn tối, anh muốn cô nhìn anh ăn?

Chưa từng thấy ai như thế.

Cố Hề Hề đưa đũa muốn gắp đầu sư tử* đó, còn chưa gắp được đã bị Doãn Tư Thần đè đũa.

**Đầu sư tử là tên gọi của một món ăn, bao gồm thịt băm bọc trứng cút và có cả nước sốt cùng cái thìa.

“Nóng trong người, không cho phép ăn thịt.” Doãn Tư Thần lạnh như băng nói.

Lại dám hét anh? Lá gan lớn lên không ít.

Cố Hề Hề chậm rãi rút đũa, sao cũng không rút nổi, nhất thời thả lỏng tay, lập tức từ chỗ ngồi đứng lên: “Tôi no rồi, anh từ từ ăn. Tôi phải đi tản bộ một lát. Bác sĩ nói, tôi phải hoạt động phơi nắng nhiều mới có thể tốt cho đứa bé.”

“Bây giờ sớm không còn mặt trời.” Doãn Tư Thần lành lạnh trả lời.

“Phơi trăng sáng cũng được.” Cố Hề Hề thấy dáng vẻ Doãn Tư Thần, thật là có cảm giác giận không có chỗ phát tiết.

Rõ ràng lo nghĩ cho đối phương, kết quả một câu khích lệ cũng không có, còn bị đối phương mắng một trận.

Cảm giác này thật sự hoàn toàn hỏng bét.

Doãn Tư Thần đột nhiên buông đũa, ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề: “Muốn ra ngoài tản bộ đến vậy?”

“Phải.” Cố Hề Hề nhất khẩu giảo định. Dù sao đi đâu cũng được, hôm nay chính là không muốn thấy Doãn Tư Thần.

“Được rồi.” Doãn Tư Thần đứng lên, nhận lấy nước trà súc miệng Tiểu A đưa đến, nói với Cố Hề Hề: “Tôi đi cùng em.”

Anh… đi cùng tôi?

Cố Hề Hề trừng mắt.

Doãn Tư Thần hôm nay không sốt đó chứ?

Cô có cần anh đi cùng?

“Nếu là bác sĩ nói, vậy thì cứ làm đi.” Doãn Tư Thần không nói lời nào nữa, kéo cánh tay Cố Hề Hề đi ra ngoài hành lang.

“Chờ một chút…” Cố Hề Hề lập tức rút tay mình ra.

Cô cảm thấy Doãn Tư Thần hôm nay là lạ.

Sáng sớm hôm nay rất bình thường, sao đến buổi trưa lại biến thành người khác?

“Thế nào?” Doãn Tư Thần nhíu mày, khóe mắt hẹp dài che giấu ánh sáng rực rỡ: “Không phải em nói muốn tản bộ sao?”

Tôi chỉ muốn yên lặng tản bộ một mình.

Cố Hề Hề thật sự không có dũng khí nói ra những lời đó.

Trời mới biết, đầu óc Doãn Tư Thần có thể bình thường chút không?

“Không có gì. Cả ngày hôm nay anh rất mệt, hay là anh ăn cơm đi. Một mình tôi tùy tiện đi một chút là được.” Cố Hề Hề thấp giọng trả lời.

Ở dưới mái hiên người ta, không cúi đầu không được nha.

Để có thể sớm về nhà thăm mẹ, cho dù ủy khuất cũng phải nhịn.

“Thật không?” Khóe miệng Doãn Tư Thần vô thức khẽ nhếch, sóng mắt lưu chuyển, lướt qua mặt Cố Hề Hề, ngừng lại ở mắt cô.

Thời điểm tầm mắt những phụ nữ chung quanh rời vào trên người Doãn Tư Thần, giống như bị dính keo cường lực, làm thế nào cũng không dời tầm mắt được.

Nhưng tầm mắt Doãn Tư Thần chỉ rơi vào trên người một mình Cố Hề Hề.

Những phụ nữ đó chuyển tầm mắt đến trên người Cố Hề Hề.

Cái gì? Một người đàn ông hoàn mỹ như thế cùng cô tản bộ, cô lại cự tuyệt?

Đầu óc cô có bị nhúng nước không?

Cố Hề Hề rất nhanh liền cảm nhận ánh mắt áp lực từ những phụ nữ chung quanh.

Đám phụ nữ này có bệnh sao?

Cô không quen biết họ? Họ làm gì mà dùng ánh mắt oán hận đó nhìn cô?

Rất nhanh, Cố Hề Hề không chống đỡ được, chỉ có thể đưa tay kéo kéo Doãn Tư Thần, nói: “Đi thôi đi thôi.”

Khóe mắt Doãn Tư Thần nheo lại, nhìn bóng lưng Cố Hề Hề, nở nụ cười.

Nụ cười này của anh, trong nháy mắt đám phụ nữ kia nhìn đến ngây người.

“Tốt… Thật mê người…”

“Đàn ông có vị tốt.”

“Thật đẹp trai.”

“Đẹp trai.”

Đám phụ nữ không khỏi ngơ ngác nhìn bóng lưng Doãn Tư Thần, từng người ngây người như phỗng.

Tiểu A ho khan một tiếng, đuổi sát theo Doãn Tư Thần.

Cố Hề Hề đi phía trước, Doãn Tư Thần đi theo sau, ung dung không vội vã.

Tiểu A rất có cảm giác không tồn tại đi theo sau.

Cho đến khi ra phạm vi nội trú, đi đến ven đường, Cố Hề Hề mới dừng bước chân lại.

Doãn Tư Thần chậm rãi đến bên cạnh Cố Hề Hề, tùy ý mở miệng hỏi: “Sao không đi?”

Cố Hề Hề đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Doãn Tư Thần: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Cái gì thế nào?” Doãn Tư Thần vẫn dáng vẻ rảnh rỗi thư thái.

“Tôi… Rốt cuộc anh muốn tôi thế nào?” Cố Hề Hề cảm thấy cô bực bội đến chết.

Doãn Tư Thần không trả lời vấn đề của Cố Hề Hề, ngược lại giải thích xế chiều anh làm gì.

“Sau khi em đi, Chủ tịch mời tôi, chính thức kí hợp đồng với Tập đoàn Doãn thị. Phần hợp đồng này dài đến mười năm, Tập đoàn Doãn thị vì hợp đồng này, hàng năm có thể lời được mấy triệu đô la, chi nhánh ở Hàn quốc cũng khuếch trương, tăng cao, lấy được gật đầu đồng ý của Tổng thống Hàn quốc, trao tặng chi nhánh Tập đoàn Doãn thị ở Hàn quốc một vinh dự đại sứ.” Doãn Tư Thần chậm rãi nói.

Cố Hề Hề ngẩn ngơ.

Đây là chuyện tốt nha!

A không đúng, có liên quan gì đến cô?

Không phải buổi trưa anh đã nói rất rõ sao?

Đó là chuyện của anh, cô là thứ gì? Cô có tư cách gì hỏi chuyện này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.