“Phu nhân nói, bà rất cảm ơn hôm nay em đã giải thích.” Doãn Tư Thần tiếp tục nói: “Lần này có thể là không kịp tham quan những nơi đẹp em nói, lần sau đến thăm nhất định phải mời em làm hướng dẫn viên du lịch.”
Cố Hề Hề ngây ngốc một hồi, buồn rầu trả lời: “Lần sau? Không có lần sau, chờ sinh đứa bé này, hợp đồng giữa chúng ta liền kết thúc…”
Doãn Tư Thần tựa như cố ý coi thường câu nói sau, tiếp tục nói: “Bà nội nghe báo cáo rất hài lòng, cho nên quyết định ba ngày sau cho em về thăm nhà một chút.”
Vốn Cố Hề Hề đang ngượng ngùng, nhưng nghe được lời này của Doãn Tư Thần, ánh mắt trong nháy mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần vừa vặn cúi đầu nhìn Cố Hề Hề, vừa cúi đầu liền thấy ánh mắt mong đợi của cô.
“Có thật không? Tôi thật sự có thể về sao?” Cố Hề Hề kích động, đưa tay nắm tay Doãn Tư Thần, ánh mắt mong đợi nhìn anh.
Tầm mắt Doãn Tư Thần lập tức rơi vào bàn tay nhỏ bé chủ động nắm tay mình.
Thật kỳ quái, anh không bài xích tay chạm vào.
Ngược lại có chút thích.
Lại thích cô chủ động chạm…
“Ừ.” Thanh âm Doãn Tư Thần kéo thật dài, thấy Cố Hề Hề cao hứng nhảy cỡn lên, không nhịn được bổ sung một câu: “Nhưng phải ở lại bệnh viện ba ngày, mới có thể trở về.”
Nụ cười trên mặt Cố Hề Hề cứng đờ.
Ba ngày.
Cũng được.
Ba ngày thì ba ngày.
Ba ngày không dài, chỉ cần cô có thể chịu đựng qua ba ngày, cô có thể về nhà một chút rồi.
A, đúng rồi. Cô phải nhanh chóng đi đếm xem mình có bao nhiêu tiền.
Lần này trở về, muốn lén cho mẹ chút tiền, như vậy thì lúc bà nội cố ý làm khó hành hạ mẹ sẽ không quá cực khổ.
Thấy Cố Hề Hề vừa rồi biểu tình thở phì phò lại biến thành vô cùng vui vẻ, tâm tình Doãn Tư Thần cũng tốt theo.
Cố Hề Hề cao hứng nửa ngày, mới phát hiện cô còn đang nắm tay Doãn Tư Thần.
Hốt hoảng vội buông ra, không được tự nhiên vuốt tóc nói: “Cái đó… Cảm ơn anh! Bất kể nói thế nào, tôi phải cảm ơn anh thật tốt! Cái đó… trời không còn sớm, anh về nghỉ ngơi đi, tôi cũng nên đi về nghỉ ngơi.”
“Ừ.” Doãn Tư Thần chỉ đáp một tiếng, nhưng thân thể không nhúc nhích.
Cố Hề Hề vừa muốn tiếp tục nhắc nhở Doãn Tư Thần, cho anh về biệt thự nghỉ ngơi, Tiểu A bên cạnh rốt cuộc tìm được cảm giác tồn tại: “Tổng giám đốc, Thiếu phu nhân, phòng đã bố trí xong, có thể nghỉ ngơi.”
Bố trí xong?
Những lời này có ý gì?
“Còn tiếp tục tản bộ?” Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn Cố Hề Hề.
Tản bộ… Còn tản bộ gì nữa?
Tức giận cũng đã tiêu tan.
Cố Hề Hề xoay người vui vẻ đi về phòng nội trú, Doãn Tư Thần đi theo sau, không nhanh không chậm trở lại phòng bệnh.
Vừa vào cửa, Cố Hề Hề cho là mình đi nhầm.
Cố Hề Hề lui ra cửa, sau đó ngẩng đầu xác nhận số phòng nhiều lần, không sai, đây là phòng bệnh của cô.
Tại sao cô chỉ đi ra ngoài tản bộ một lát, cả căn phòng đã hoàn toàn thay đổi?
Tại sao giường bệnh ngủ một mình thành giường lớn hai người?
Đây là ý gì?
Cố Hề Hề nghiêng đầu nhìn Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần gật đầu với Tiểu A, Tiểu A lập tức dẫn theo những người khác đi ra ngoài.
Này này… đừng đi mà. Giải thích rõ rồi đi không muộn a!
Doãn Tư Thần cởi nút áo sơ mi, từ trong tủ lấy đồ ngủ chuẩn bị đi tắm.
“Chờ chút.” Cố Hề Hề lập tức vọt đến trước mặt Doãn Tư Thần, giơ cánh tay ra, trên mặt biểu tình kinh hãi nhìn Doãn Tư Thần: “Anh sẽ không nói cho tôi, tối nay anh cũng ngủ lại ở đây chứ?”
“Nếu không thì sao?” Doãn Tư Thần khẽ nhếch miệng.
“Không được… Nơi này là bệnh viện, là phòng bệnh.” Cố Hề Hề nhắc nhở Doãn Tư Thần lần nữa.
Cô ở đây vì muốn dưỡng thai, cô phải ở đây kiểm tra.
Doãn Tư Thần ở đây làm gì?
Biệt thự của anh cách nơi này cũng không xa, lái xe về nghỉ ngơi mới phải.
“Chủ tịch và phu nhân vẫn còn ở thành phố S.” Doãn Tư Thần hiếm khi kiên nhẫn giải thích.
Sau đó thì sao? Hả? Những lời này có ý gì?
Cố Hề Hề đầy mờ mịt.
“Diễn thì phải diễn cho đến.” Doãn Tư Thần bỏ lại câu này, trực tiếp vòng qua Cố Hề Hề vào phòng tắm.
Diễn thì phải diễn cho đến?
Là ý gì?
A, hiểu rồi! Doãn Tư Thần ở lại vì muốn cho Chủ tịch và phu nhân nhìn a!
Đúng vậy, buổi chiều vừa mới kí hợp đồng, buổi tối liền trở mặt, quả thật sẽ khiến người khác hoài nghi.
Nhưng cho dù diễn xuất, anh cũng không cần khoa trương như vậy chứ?
Trực tiếp dời đến phòng bệnh.
Chốc lát sau, Doãn Tư Thần từ trong phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa nghe điện thoại: “A lô? Cái gì? Biết.”
Sau khi cúp điện thoại, Doãn Tư Thần ngồi xuống trước bàn mở máy vi tính xách tay ra, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Vừa quay đầu lại, liền thấy Cố Hề Hề đứng bên cạnh.
Doãn Tư Thần tiện tay đưa khăn lông cho Cố Hề Hề: “Lau tóc cho tôi.”
Lau… tóc….
Cố Hề Hề cầm khăn Doãn Tư Thần đưa, trừng mắt.
Anh đây là có ý gì?
Đặc biệt vào ở phòng bệnh trong bệnh viện, là để cho cô phục vụ anh?