Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 91: Chương 91: Chương 56: Mẹ Cố chủ động đòi tiền 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Hề Hề, con… trong tay con còn bao nhiêu tiền?” Mẹ Cố nói xong, đã chôn mặt mình trong lòng bàn tay.

Cái này chính là nhiệm vụ hôm nay bà nội Cố giao cho bà.

Đòi khoản tiền từ trong tay Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề ngẩn người.

Từ nhỏ đến lớn đều là cô chủ động đưa tiền cho mẹ, cho đến nay mẹ chưa từng chủ động mở miệng xin tiền cô.

Cuộc sống chật vật đi nữa, mẹ luôn chống đỡ một mình, chưa từng mở miệng nói với cô.

Hôm nay tại sao mẹ đột nhiên đòi tiền mình?

“Mẹ, có phải mẹ thiếu tiền không? Trong tay con còn có 50 ngàn, mẹ xem.” Cố Hề Hề lấy cái thể từ trong túi ra, đưa cho mẹ: “Đây là tiền tháng này. Mẹ muốn ăn gì mặc gì cứ mua. Không đủ thì…”

“Hề Hề, bà nội con mua nhà còn thiếu 200 ngàn.” Mẹ Cố khẽ cắn răng rốt cuộc nói một hơi: “Con xem con có thể cho mẹ thêm 200 ngàn không? Bà nội con hứa với mẹ, chỉ cần có 200 ngàn, mua nhà ở huyện, sẽ không để ý chuyện ba mẹ nữa.”

“Mẹ.” Cố Hề Hề lập tức đứng lên: “Nhà này là ai đứng tên?”

Không biết tại sao, Cố Hề Hề có dự cảm xấu.

Tiền này là Doãn gia cho, mặc dù cô không nói là cho mẹ Cố.

Nhưng người sáng suốt đều biết đây là con rể biếu cha mẹ vợ.

Tiền này ở trong nhà người khác cũng thuộc về mẹ Cố.

Nhưng Cố gia này, rất khó nói.

“Bà nội con.” Mẹ Cố thấp giọng nói: “Bà nội con nói, nhà này chỉ ở tạm thời, tương lai sẽ cho ba mẹ.”

Cố Hề Hề vỗ trán, cô cũng biết.

Loại người như bà nội, tuyệt đối sẽ không cho ba hoặc mẹ đứng tên.

Bà nội thiên vị như thế, e là nhà này không rơi vào tay ba mẹ.

Không trách hôm nay chú thím ân cần như vậy, thì ra là có chủ ý này.

400 ngàn.

Trong huyện nhỏ, nhà đầy đủ chỉ có 300 ngàn.

Cộng thêm 100 ngàn sửa sang, trong huyện tuyệt đối khang trang.

Bà nội thật biết tính toán.

Dễ dàng lấy 400 ngàn từ trong tay mình, chuyển lại cho chú thím.

“Mẹ, lần trước không phải con nói với mẹ rồi sao, cầm tiền trước đi mà?” Cố Hề Hề đột nhiên nghĩ đến: “Có phải mẹ không lấy?”

Sắc mặt mẹ Cố có chút khó coi: “Mẹ còn chưa sờ tiền đã bị bà nội con lấy.”

Cố Hề Hề cảm thấy cô thật muốn hộc máu.

“Tiền lần trước con cho mẹ đâu?” Cố Hề Hề vội hỏi: “Con cho riêng mẹ đó.”

Khoản tiền đó là tiền tiêu vặt Doãn lão phu nhân cho Cố Hề Hề, Cố Hề Hề không nhận, cho mẹ toàn bộ.

Mặc dù chỉ có mấy chục ngàn, nhưng có thể tạm ứng cho mẹ.

“Ba con…” Mẹ Cố có chút khó xử nói: “Ba con nói vì con kết hôn, để hôn sự con không bị quấy rối, chú thím con không thuận theo không cho nhà chúng ta mượn tiền, cho nên ba con đem tiền đi coi đồ cưới.”

Nghe mẹ Cố nói, Cố Hề Hề trong nháy mắt ngây người như phỗng.

Cố gia quá khi dễ người.

Quá khi dễ người.

Cố Hề Hề cảm thấy đau đầu, không thể tức giận.

Mẹ Cố thấy sắc mặt Cố Hề Hề thay đổi, nhất thời bị sợ hết hồn, không ngửng vỗ lưng cho Cố Hề Hề: “Hề Hề, con đừng dọa mẹ. Hề Hề, con sao rồi?”

Thấy mẹ gấp đến chảy nước mắt, lúc này Cố Hề Hề mới thở dài, ném tức giận trong lòng đi.

Cô thật sự bị cái nhà này bức chết.

“Mẹ, nhà chúng ta còn thiếu bao nhiêu tiền.” Cố Hề Hề biết có lẽ cô không đợi được đứa bé này ra đời, cô phải nắm chặt thời gian để mẹ rời khỏi Cố gia ăn thịt người không nhả xương này.

“Còn chưa đến 200 ngàn.” Mẹ Cố do dự một lát nói: “Thím con nói năm nay không kiếm được nhiều, mẹ và ba con cũng không kiếm được nhiêu tiền.”

“Mẹ, con nghĩ cách cho mẹ 200 ngàn, hoàn toàn trả sạch nợ, mẹ cùng con đi thành phố sống được không?” Cố Hề Hề đầy khát vọng nhìn mẹ. Cô cực khổ đi nữa cũng không sợ, chỉ không yên tâm mẹ ở nhà bị người ta khi dễ thành như vậy.

“Sao được. Bà nội con lớn tuổi rồi, mẹ còn phải ở nhà giặt quần áo nấu cơm chăm sóc bà nội con. Hề Hề, mẹ đời này không có bản lĩnh sinh con, là mẹ có lỗi với Cố gia, mẹ không có oán hận gì. Chỉ cần con có thể hạnh phúc, mẹ không có tiếc nuối.” Mẹ Cố kiên quyết cự tuyệt: “Nhưng, mẹ sẽ không rời khỏi Cố gia. Hề Hề, mẹ gả vào Cố gia, sống là người của Cố gia, chết là ma của Cố gia.”

Nghe mẹ Cố trả lời, Cố Hề Hè thiếu chút nữa bị lên máu mà chết.

Còn có thể làm sao.

“Mẹ!” Cố Hề Hề chỉ có thể gọi một tiếng, cô thật sự không biết mình còn có thể nói gì.

Cũng bởi vì mẹ hiền lành mềm yếu, mới khiến bà nội được voi đòi tiên khi dễ hơn 20 năm.

Nhìn lại thím, từ khi vào Cố gia, mười ngón tay không dính nước. Tất cả chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ làm.

Ngay cả ba năm đó tốn tiền chữa bệnh, thím tuyên bố tiêu hết 400 ngàn, trong đó 200 ngàn là tiền thừa kế, tốn hết trước nên chẳng khác nào mẹ thiếu thím 200 ngàn, sau đó lo lắng ba mẹ ỷ có tiền, vì vậy buộc mẹ viết giấy nợ.

Sau đó chú thím dùng tờ giấy đó buộc ba mẹ làm việc nhiều năm cho bọn họ. Hàng năm chỉ cho ba mẹ chút tiềng lương.

Học phí đại học là tự cô kiếm.

Cô đối với cái nhà này, thật là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.