Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 92: Chương 92: Chương 56: Mẹ Cố chủ động đòi tiền 2




“Hề Hề, nhiều năm ủy khuất con, là mẹ không tốt, mẹ không có bản lĩnh.” Thanh âm mẹ Cố rất thấp: “Nhưng em không có cách khác. Mẹ đã là con dâu Cố gia, cho dù cực khổ mệt mỏi đi nữa, mẹ cũng phải chống đỡ.”

“Mẹ!” Cố Hề Hề lập tức ôm lấy mẹ.

Đã nhiều năm, mỗi lần nói phải dẫn mẹ đi, mẹ đều trả lời như thế.

“Mẹ, mẹ không cần đồng ý liền, chờ con mua nhà riêng, rồi cùng con đi thành phố được không?” Cố Hề Hề ôm mẹ Cố nũng nịu: “Mẹ, mẹ đã nói không tính toán. Còn nữa, chờ đứa bé trong bụng con ra đời, mẹ làm bà ngoại. Mẹ không muốn cùng con đi thành phố trông nom bảo bảo sao?”

Không được, dù thế nào cũng phải dẫn mẹ rời khỏi Cố gia.

Tuyệt đối không thể để cho mẹ Cố tiếp tục làm trâu làm ngựa nữa.

Mẹ Cố thở dài, nói: “Hề Hề, mẹ hiểu ý con. Ý tốt của con mẹ nhận, nhừng mẹ không thể đi cùng con, ba con và bà nội con thế nào? Nhiều năm qua đều là mẹ chăm sóc họ, nếu mẹ đi, ai nấu cơm giặt giũ cho họ?”

“Mẹ… Chúng ta có thể dẫn ba theo. Bà nội còn có chú thím chăm sóc. Không phải thím luôn nói muốn lo cho nội sao? Báo cho thím trước. Mẹ đã chăm sóc hơn 20 năm, cũng nên cho thím chăm sóc.” Cố Hề Hề tiếp tục nũng nịu: “Mẹ, đời này con cũng chỉ có 1 đứa con, mẹ làm ngoại, chẳng lẽ không quan tâm con?”

“Doãn gia có tiền có thể, sao không có người chăm sóc đứa bé cho con?” Mẹ Cố vẫn rất do dự.

“Mẹ, Doãn gia có tiền là 1 chuyện, nhưng người khác chăm sóc không có lòng như bà ngoại mà.” Cố Hề Hề không nổi giận, phát huy công phu mềm mại nói: “Mẹ, con cũng không có kinh nghiệm, mẹ bảo con làm sao chăm sóc. Mẹ đáp ứng con đi, cùng con đi thành phố đi.”

“Được được được, tiểu tổ tông, thật sợ con. Vậy đi, cho mẹ chút thời gian thương lượng với ba con được không?” Mẹ Cố cũng không yên tâm về Cố Hề Hề, một bên là chồng và mẹ chồng, một bên là con gái vừa mới kết hôn, đều lo hai bên.

Cố Hề Hề nhận được câu trả lời, trong lòng cuối cùng cũng an định được một chút.

200 ngàn, cũng không phải số nhỏ a!

Mặc dù hàng tháng Doãn gia sẽ cho cô tiền tiêu vặt, nhưng nếu cô đều đưa cho mẹ, sao còn tiền trả thím.

Cố Hề Hề suy nghĩ một lát, hiện tại người duy nhất có thể giúp cô cũng chỉ có Doãn Tư Thần.

Nhưng, anh sẽ cho cô mượn khoản tiền này sao?

Mỗi tháng tiền tiêu vặt của cô là 50 ngàn, cô cần 4 tháng mới góp đủ.

Nhưng bây giờ…

Không được, cô phải hoàn toàn giải quyết món nợ của ba mẹ.

Bất kể tương lai không ở lại Cố gia, ít ra ba mẹ không cần làm việc cho chú thím, cầm tiền lương mỏng còn bị chửi vong ân bội nghĩa.

Cố Hề Hề vỗ vỗ tay mẹ, mở cửa phòng ra, vừa ngước mắt liền thấy Tiểu A đứng cách đó không xa, tùy thời cung kính chờ gọi.

“Thiếu phu nhân, cô có gì phân phó?” Tiểu A nhắm mắt lại.

“Tiểu A… Tôi hỏi anh chuyện này….” Cố Hề Hề cắn môi nói: “Anh xem, có chuyện này… không biết có thích hợp nói với anh…”

“Thiếu phu nhân, cô đừng nói vậy. Tổng giám đốc phân phó, bất kể Thiếu phu nhân cần gì, cứ mở miệng là được.” Ánh mắt Tiểu A sắc bén lướt qua phòng mẹ Cố, thấp giọng hỏi: “Thiếu phu nhân cần gì?”

Cố Hề Hề cắn môi, bất an hỏi: “Anh có thể… cho tôi mượn tiền không?”

Mượn tiền?

Mặc dù Tiểu A theo Doãn Tư Thần từng thấy sóng to gió lớn, nhưng vẫn bị lời nói của Cố Hề Hề dọa ba giây mới hoàn hồn lại.

“Thiếu phu nhân, cô thiếu tiền sao?” Tiểu A ơi sợ nhìn Cố Hề Hề: “Cô cần bao nhiêu tiền?”

“200 ngàn.” Cố Hề Hề cảm thấy thật mất mặt, cô lại mở miệng mượn tiền thư kí Doãn Tư Thần.

Thân là Thiếu phu nhân Tập đoàn Doãn thị, ngay cả 200 ngàn cũng không có, đúng là mất mặt.

Ánh mắt Tiểu A nhất thời mờ mịt.

200 ngàn cũng mượn sao?

“Có phải mượn hơi nhiều không? Thật ra thì 150 ngàn cũng được.” Cố Hề Hề thấy Tiểu A sửng sốt rất lâu, cho là mình mượn quá nhiều tiền, vội vàng nói: “Trong tay tôi có 50 ngàn tiền tiêu vặt, cộng lại miễn cưỡng đủ…”

“Thiếu phu nhân, cô thiếu tiền, tại sao không nói với Tổng giám đốc?” Tiểu A cảm thấy chuyện này hơi lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.