Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 119: Chương 119: Chương 70: Đập nát cho tôi 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nghe được âm thanh quen thuộc, Cố Hề Hề cảm thấy lòng mình kiên định hơn rồi.

Anh, thật sự đã đến.

Phía sau Doãn Tư Thần kéo theo một đám người đi đến.

Các cô gái trong phòng bị hình ảnh trước mặt làm cho u mê.

Người đàn ông này… đẹp quá!

Quả thật như từ trong tranh ra ngoài, hoàn mỹ vô cùng.

Nhưng một giây sau, khí thế của anh đột nhiên bùng phát, mọi người theo bản năng dời tầm mắt, không dám nhìn nữa.

Ánh mắt Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề, đáy mắt có thế thấy được sự lo lắng và phẫn nộ, vô cùng rõ ràng.

Lúc này mẹ Cố mới kịp hỏi một câu: “Hề Hề, con có sao không?”

Chiếc mũi Cố Hề Hề chua xót, nắm lấy tay mẹ mình: “Con không sao? Mẹ có đau không? Bọn họ đánh mẹ có đau không?”

Mẹ Cố lắc đầu: “Mẹ không đau, chỉ cần con và đứa bé bình an, chút đau ấy có tính là gì.”

Nước mắt Cố Hề Hề như hạt châu rơi mãi không ngừng, rốt cuộc không khống chế nổi mà chảy xuống.

Cô thật vô dụng, bảo vệ mẹ không được còn liên lụy để mẹ chịu nắm đấm thay mình.

Mẹ Cố vừa gặp đả kích như vậy nhưng vẫn đứng thẳng lưng, lau nước mắt cho Cố Hề Hề.

Doãn Tư Thần không lập tức đi đến bên cạnh Cố Hề Hề mà chỉ cất bước nhẹ nhàng đi vào, ngón tay chạm đến rãnh nứt của cửa kính: “Khe hở nhỏ thế này, bồi thường bao nhiêu thì được đây?”

Nghe lời này của Doãn Tư Thần, chủ quản cửa hàng làm đẹp và người phụ nữ được gọi là Chị Phàm kia không nhịn được run lên.

Sống đến từng này tuổi cực kì giỏi việc nhìn ánh mắt một người là có thể phán đoán ra thực lực của đối phương.

Đúng là quỷ dị, người đàn ông tuấn mỹ trước mặt này không giống như đàn ông trên đời này, vậy mà làm cho người ta nhìn không thấu.

Bắt nạt người ngoài là quy củ của bọn họ.

Nhưng mà chưa bao giờ có người có khí tức cường đại như vậy, nháy mắt làm cho mọi người câm như hến.

“Không phải muốn tôi bồi thường sao?” Doãn Tư Thần xoay người, lập tức có người đưa ghế đến, Doãn Tư Thần ngồi xuống.

Doãn Tư Thần cô chân, tao nhã ngồi xuống.

“Dám đòi tiền từ tôi, phải chuẩn bị tốt trong lòng.” Doãn Tư Thần nói xong nhẹ nhàng phất tay.

Tiểu A lập tức nói với mẹ Cố và Cố Hề Hè: “Thiếu phu nhân và Cố phu nhân, nơi này quá rối loạn, chúng ta ra ngoài đi.”

Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, cô không tò mò anh sẽ làm gì, chỉ gật đầu, đỡ mẹ ra ngoài cửa hàng.

Cô vẫn phải chăm sóc mẹ.

Cố Hề Hề và mẹ vừa rời khỏi, nháy mắt đám vệ sĩ chặn lại cửa quán, vây tất cả mọi người ở bên trong, không cho ra vào.

“Anh… anh muốn làm gì?” Chủ quản cửa hàng làm đẹp rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần mở miệng hỏi.

“Đương nhiên là muốn bồi thường tổn thất cho các người rồi.” Doãn Tư Thần phất tay, cầm lấy cuốn tạp chí mà Cố Hề Hề xem lúc nãy cũng không thèm nói gì.

Một giây say, tiểu A chỉ huy đám vệ sĩ cầm lấy ghế dựa, đập tan hết những nơi có thể đập ở trung tâm làm đẹp.

Mấy người đàn ông sức lớn, không phải phụ nữ có thể so sánh được.

Chỉ một cái ghế ném qua, tất cả dãy tủ đều ầm ầm đổ xuống đất.

Vô số thủy tinh văng ra.

Mặc kệ là mỹ phẩm làm đẹp trong cửa hàng hay là vật phẩm cá nhân, tất cả đều bị đánh nát.

Mấy người phụ nữ nhìn một màn trước mắt, nhất thời sợ hãi, điên cuồng hét lên.

Chủ quản cửa hàng làm đẹp cầm điện thoại ra muốn báo cảnh sát.

Tiểu A lạnh lùng nói: “Cửa hàng làm đẹp này đã bị tập đoàn tài chính Doãn thị thu mua, các người hình như đã kí hợp đồng với trung tâm làm đẹp này đúng không? Ngại quá, các người đều bị đuổi việc, hơn nũa công ty sẽ chính thức khởi tố các người, lý do khởi tố là tùy ý trộm cắp tài vụ của công ty, hơn nữa cực kì nhiều. Nếu các người dám chạy trốn, tội càng nặng hơn, ít nhất cũng bị phán mười năm.”

Khí tức của tiểu A không lớn bằng Doãn Tư Thần ngược lại lại có khí chất của người hiền lành, người như vậy thường sẽ không có cảm giác tồn tại.

Nhưng một người không có cảm giác tồn tại như tiểu A mở miệng nói những lời này quả thật như phán quyết tử hình, lần lươt nện vào lòng mười mấy người ở đây.

Trung tâm làm đẹp cũng bị thu mua rồi hả?

Các cô bị khởi tố rồi sao?

Tại sao có thể như vậy?

Chủ quản cửa hàng làm đẹp lắc đầu: “Không, không thể nào, các người gạt người, tôi muốn gọi điện thoại, tôi muốn báo cảnh sát.”

Cả quá trình Doãn Tư Thần chỉ lo thưởng thức tạp chí, hoàn toàn không đáp lời.

Tiểu A đưa tay làm thủ thế ý bảo mời bà chủ quản cửa hàng làm đẹp tùy ý.

Chủ quản cửa hàng làm đẹp lập tức bấm điện thoại: “Alo? 110 sao? Tôi muốn báo cảnh sát, có người đập phá quán của tôi…”

“À, là trung tâm làm đẹp Kỳ Kỳ sao? Đã có người ở cục Công an làm hồ sơ nói hôm nay muốn trang hoàng lại, cho nên trong quán có động tĩnh gì đều là âm thanh đang sửa chữa.”

Đối phương còn nói: “Bên đó đã mang giấy tờ chứng minh, chúng tôi không thể đến.”

Cái gì?

Mười mấy người ở đây trợn tròn mắt.

Tại sao có thể như vậy?

Không, tuyệt đối không phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.