Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 124: Chương 124: Chương 72: Trả đũa người Cố gia 2




Tối hôm qua bà và con gái, con rể ở cùng một chỗ, vì sao mẹ chồng còn muốn nói xấu bà?

Ở trong xe, Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề cũng nghe được những lời này.

Có ý gì đây?

Trả đũa sao?

Khóe môi Doãn Tư Thần nhếch lên nụ cười châm chọc: “Xem ra ba em đã thương lượng hết với bà nội em rồi. Không đợi mẹ em trở về hỏi tội liền đánh đòn phủ đầu, trả đũa, để mẹ em hết đường chối cãi. Dưới tình huống như vậy, mẹ em muốn chất vấn cũng thành tự biện bạch cho mình. Không thể không nói, bà nội em vẫn rất thông minh, dương đông kích tây, nói phải nói trái còn nói chơi đùa thuận miệng như vậy.”

Cố Hề Hề cũng không nhịn được cười châm chọc: “Đó là đương nhiên, nhiều năm như vậy bà nội em vẫn luôn gắt gao nắm mẹ trong lòng bàn tay.”

Lúc này đồ trong nhà bay ra càng nhiều.

Cái gì mà quần áo, đệm chăn, tất cả đều ném lên người mẹ Cố.

Lúc này hàng xóm trong thôn đều nhao nhao chạy tới xem.

Nhìn bà nội Cố lại bắt nạt con dâu cả, hàng xóm nhao nhao khuyên bảo.

Lúc này bà nội Cố đột nhiên ngồi xuống mặt đất, không ngừng vỗ đùi gào khóc: “Nghiệp chướng mà, Cố gia ta tạo nghiệt gì vậy, thế mà là cưới về đứa con dâu không biết xấu hổ, các người có biết không, đứa con dâu cả này của tôi ngoài mặt nhìn yên phận thế thôi, nhưng tối qua cả đêm cô ta không về, cô ta đang đội nón xanh cho Cố gia nhà chúng tôi đây mà!”

Nghe được bà Cố nói vậy, Cố Hề Hề hết cả kiên nhẫn.

Bà ta nói xấu mẹ như vậy, hơi quá đáng rồi dấy.

Người Cố gia, quả nhiên không có ai tốt.

Thượng bất chính, hạ tắc loạn.

“Chờ thêm một chút nữa, muốn đánh mặt phải đánh tới cùng.” Âm thanh của Doãn Tư Thần rất nhẹ, nhưng nghe vào tai Cố Hề Hề làm cho người ta cảm giác cực kỳ yên tâm.

Quả nhiên một giây sau, ba Cố đột nhiên từ trong nhà đi ra, chỉ vào mẹ Cố: “Hôm qua bảo cô về cô không chịu về, còn nói ở thị trấn còn có chuyện, kết quả như thế nào? Bị người ta nhìn thấy ở cùng đàn ông khác, Giản Tiếu, nhiều năm như vậy tôi đúng là nhìn nhầm cô rồi, vậy mà cô lại phản bội tôi.”

Giản Tiếu là tên của mẹ Cố.

Đáng tiếc bà ở Cố gia nhiều năm như vậy cũng chưa từng có người gọi tên bà, mỗi lần không phải là bà già thì cũng chỉ là một tiếng này…

Mẹ Cố nghe được mẹ chồng và chồng liên thủ nói xấu minh, tức giận đến run cả người.

Bà tuyệt đối không nghĩ tới, mình về nhà chuyện đầu tiên làm không phải là chất vấn chồng mà là bị người ta liên thủ nói xấu.

Ba Cố và bà nội Cố đã sớm hiểu rõ tính cách của mẹ Cố, nhìn mẹt Cố tức giận run người một chữ cũng không nói vì thế càng thêm mắm thêm muối hắt đủ loại nước bẩn lên người mẹ Cố.

Cố Hề Hề nghe mấy lời này quả thật đứng ngồi không yên.

Doãn Tư Thần đè tay cô lại, nhỏ giọng nói: “Ngồi yên, bọn họ nói xấu càng nhiều thì lát nữa phản kích mới càng lớn, em không hy vọng mẹ em có thể hoàn toàn giải thoát sao? Có lẽ đó là cơ hội tốt.”

Đôi mắt Cố Hề Hề sáng lên.

Đúng thế, Doãn Tư Thần nói rất đúng.

Hiện tại Cố gia hắt nước bẩn càng nhiều thì mẹ Cố càng phản cảm với Cố gia.

Bức mẹ tới cực điểm, mẹ sẽ hoàn toàn thất vọng với Cố gia, sẽ không muốn bảo vệ Cố gia nữa rồi.

Quả nhiên, ngay lúc bà nội Cố và ba Cố từng người từng người chỉ trích, ánh mắt mẹ Cố càng lạnh xuống.

Tuy bà biết chồng mình phản bội nhưng mà ngay từ đầu bà không muốn ly hôn.

Chỉ cần chồng bà nhận sai, bà vẫn muốn duy trì tiếp cuộc hôn nhân này.

Dù sao đó cũng là nhà của bà.

Nhưng mà bà trở lại cái nhà này còn chưa kịp nói một câu đã bị chồng và mẹ chồng nói xấu là người phụ nữ không tuân thủ nữ tắc ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, còn là người phụ nữ cùng đàn ông ở bên ngoài hư hỏng.

Mẹ Cố là người phụ nữ truyền thống, tư tưởng của bà cực kỳ bảo thủ, bà chịu không nổi nhất chính là danh dự bị hủy hoại.

Hiện tại danh dự của bà đã bị chồng và mẹ chồng hoàn toàn hủy hoại, nháy mắt bà cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Người Cố gia quả nhiên không có gì tốt, bà nội Cố và bà Cố không ngừng mắng, chú thím nhận được hai trăm vạn của Doãn Tư Thần đang không ngừng hát đệm, vui sướng khi người gặp họa.

Rốt cuộc mẹ Cố cũng không muốn nhịn nữa, bình tĩnh mở miệng: “Được đấy, các người đã nói đến chân tướng quan trọng như vậy vậy thì nói ra chuyện che giấu luôn đi, Cố Gia Cường, ông luôn mồm nói tôi ở sau lưng ông đội nón xanh cho ông, vậy ông có chứng cớ không? Đêm qua ông ở thị trấn nuôi bồ nhí, suýt chút nữa thì đánh tôi, nhiều người nhìn thấy tận mắt đấy, không phải ông muốn chứng cớ sao? Trùng hợp quá, đúng lúc tôi có chứng cớ.”

Mẹ Cố bình tĩnh lấy thư nhận tội trong túi ra, phía trên có dấu tay ký tên của chị Phàm kia, không thể giả được.

Thư nhận tội này đều nói rõ chi tiết quá trình ở cùng Cố Gia Cường, vô cùng rõ ràng.

Hàng xóm xung quanh nhao nhao tò mò xem thư nhận tội, có người có lớn tiếng đọc lên.

Bà nội Cố và ba Cố nhất thời luống cuống.

Bọn họ tuyệt đối không ngờ người yếu đuối như mẹ Cố còn có thư nhận tội.

Hàng xóm xem xong thư, ánh mắt nhìn người Cố gia khác hẳn.

Thím Lâm không nhịn được xen vào: “Con dâu cả từ lúc gả vào Cố gia chưa bao giờ làm mất mặt Cố gia, đời này tuy không thể sinh con trai nhưng lo liệu nhà cửa gọn gàng ngăn nắp. Hiện tại con trai bà làm ra chuyện không dám gặp người thế này còn hắt nước bẩn lên người con dâu, chị dâu lớn, chị có thấy đuối lý không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.