Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Chúng con về cùng mẹ.:” Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cười: “Con rể cũng là nửa con cái, loại chuyện này phát sinh làm sao con trai có thể khoanh tay đứng nhìn đây?”
Cố Hề Hề lập tức quay đầu nhìn Doãn Tư Thần đầy cảm kích.
Dù hai người chỉ là vợ chồng hợp đồng nhưng Doãn Tư Thần đã làm đủ tốt rồi.
Chuyện này vốn không có liên quan gì tới anh, anh hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng anh vẫn xem chuyện này là chuyện mình phải tư mình giải quyết.
Như vậy đã vượt qua phạm vi hợp đồng rồi.
Nhân tình này Cố Hề Hề ghi tạc đáy lòng.
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn mẹ: “Mẹ, chúng ta về.”
“Được.” Mẹ Cố bị câu nói con rể cũng là nữa con cái của Doãn Tư Thần làm cho cảm động lệ nóng quanh tròng.
Ngay lúc bà gặp phải cảnh bị phản bội, ít nhất bà không cô đơn.
Doãn Tư Thần tự mình lái xe, dọc đường không ngừng thông qua kính chiếu hậu nhìn biểu tình của Cố Hề Hề và mẹ Cố.
Cố Hề Hè vẫn cúi đầu, trong ánh mắt che giấu không ít chuyện muốn tính kế.
Gương mặt mẹ Cố vẫn ở trong trạng thái đờ đẫn.
Có lẽ cho đến giờ bà vẫn chưa nghĩ ra cách nào để đối mặt với chồng mình phản bội bà đúng không?
Cố Hề Hề ngẩng đầu, thấy được Doãn Tư Thần lái xe nhưng vẫn lo lắng nhìn cô.
Cố Hề Hề cảm thấy Doãn Tư Thần như muốn nói gì với cô, nhịn không được dùng ánh mắt đáp lại.
Doãn Tư Thần chỉ chỉ vào vị trí tài xế bên cạnh, Cố Hề Hề sửng sốt, trong nháy mắt hiểu được, khi xe dừng lại liền đi tới vị trí tài xế.
“Có chuyện gì?” Cố Hề Hề nghi ngờ hỏi.
Doãn Tư Thần nhỏ giọng: “Vừa rồi tiểu A ở thị trấn chọn một căn nhà nhỏ, vị trí không tệ, hoàn cảnh cũng tốt, anh để căn nhà này dưới danh nghĩa của em, nếu thật sự phải đi đến bước đó mà mẹ không muốn xa quê thì vẫn có thể đến đó để ở.”
Cố Hề Hề sửng sốt, thời gian ngắn như vậy mà anh còn có thể nghĩ đến quyết định sau này của mẹ.
Chính cô, người làm con này cũng chưa nghĩ tới vấn đề này.
Đời này của mẹ ngoại trừ ngày cô kết hôn thì chưa bao giờ rời khỏi nơi này!
Đột nhiên bảo bà rời đi nơi quen thuộc, đến thành phố N mà cô đang sống, thật sự có thể thích ứng được sao?
Cố Hề Hề nhỏ giọng đáp lại: “Nhỡ may mẹ không ly hôn thì sao?”
Khóe miệng Doãn Tư Thần mím lại, vô cùng tà mị.
“Em cảm thấy hiện tại mẹ em sẽ để ý đến chuyện có ly hôn hay không sao?” Âm thanh Doãn Tư Thần trầm thấp, chỉ có hai người mới có thể nghe thấy: “Tối qua căn bản ba em không về khách sạn, nhất định ông ta đã về nhà trước, ông ta về nhà trước để làm gì không cần nói cũng biết.”
Sắc mặt Cố Hề Hề tái nhợt: “Anh nói tối qua ba em về nhà chính là về nhà thương lượng chuyện ly hôn với mẹ sao? Qúa đáng quá rồi, làm sao có thể như vậy?”
“Đến lúc đó nhìn xem là được.” Doãn Tư Thần nhỏ giọng: “Lo trước khỏi họa luôn cũng tốt.”
Cố Hề Hề im lặng gật đầu.
Đoàn xe nhanh chóng trở về thôn, bất quá phần lớn mọi người đều ở bên ngoài chỉ có Doãn Tư Thần là lái xe vào thôn.
“Mẹ, cần chúng con vào cùng mẹ không?” Cố Hề Hề cởi dây an toàn quay đầu lại nhìn mẹ.
“Không, tự mẹ đi về trước hỏi cho rõ ràng.” Giọng điệu của mẹ Cố cứng rắn: “Mẹ muốn hỏi Cố Gia Cường xem, ông ta không làm… mẹ thất vọng sao?”
Tuy Cố Hề Hề cực kỳ lo lắng, nhưng đó là yêu cầu của mẹ, Cố Hề Hề chỉ có thể trái lương tâm mà gật đầu: “Được rồi, chúng con ở cách đây không xa chờ, nếu bà nội bắt nạt mẹ, nhanh gọi cho con.”
Mẹ Cố gật đầu, hoàn toàn không nghe thấy gì nữa rồi.
Trong đầu bà hiện tại rất lộn xộn. Bà chỉ muốn hỏi chồng mình một câu, vì cái gì!
Cố Hề Hề cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ lảo đảo xuống xe sau đó đi về nhà.
“Đừng lo lắng, bọn họ sẽ sớm tỏ thái độ, còn dễ chịu hơn là tiếp tục lừa gạt.” Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề lo lắng trùng trùng liền đưa tay nắm lấy tay cô.
Hiện tại Cố Hề Hề vì quá lo lắng cho mẹ, từ đầu đến cuối không hề để ý tới bàn tay nhỏ bị người ta nắm lấy, cứ thế tùy ý để Doãn Tư Thần nắm.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề không trốn tránh, đôi mắt vui vẻ hơn.
Nhưng mà Doãn Tư Thần vui vẻ không được bao lâu.
Ngay lúc mẹ Cố vừa bước vào cửa Cố gia, một túi đồ đột nhiên từ trong nhà bay ra ném lên mặt mẹ Cố.
Mẹ Cố bị nện lập tức choáng váng, mãi lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Sau đó, bà nội Cố khí thế hùng hồn mắng chửi vang từ trong nhà truyền ra: “Cái đồ không biết xấu hổ, lăn ra khỏi Cố gia đi, gả vào Cố gia hai mươi mấy năm ăn cơm không trả tiền của Cố gia nhiều năm như vậy ngay cả đứa bé cũng không sinh được. Hiện tại học theo đám người trẻ tuổi đi cả đêm không về, ở bên ngoài ngủ cùng đàn ông cả đêm.”
Mẹ Cố bị bà nội Cố mắng chửi những lời này lập tức đứng sững tại chỗ.
Nói cái gì vậy?