Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 122: Chương 122: Chương 71: Nói đến chuyện bồi thường đi 2




Nhưng mà cái loại tâm tình như tro tàn này để cho bà muốn ngụy trang thành kiên cường cũng không làm được.

“Dạ.” Doãn Tư Thần bình tĩnh nói: “Trước mắt cục diện này không có gì để vãn hồi, trừ khi mẹ nguyện ý nhân nhượng cho toàn cục, giả vờ câm điếc.”

“Không thể nào.” Mẹ Cố một lời phủ định: “Tuyệt đối không có khả năng đó.”

Hai tay mẹ Cố nắm chặt thành quyền, sắc mặt tái nhợt.

“Mẹ, có chuyện này nhất định phải nói hết với mẹ, ba ở bên ngoài không chỉ có một mình người phụ nữ này, gần đây ông ta vẫn luôn điên cuồng thân cận với người khác, chiều hôm nay con mới biết được.” Cố Hề Hề cắn môi, nói hết chuyện này: “Lý do ba làm vậy rất buồn cười, ông ta muốn có đứa con của mình.”

Quả thật là buồn cười!

Không thể sinh con là ông ta mà không phải là người khác.

“Cho nên, mẹ, mẹ định làm như thế nào?” Cố Hề Hề bất an nhìn mẹ, chuyện này đối với mẹ đúng là đả kích quá lớn.

Mẹ Cố đờ đẫn rất lâu, đột nhiên nghẹn ngào: “Mẹ cũng không biết nữa, Hề Hề, mẹ nên làm gì bây giờ?”

Ánh mắt Doãn Tư Thần lúc sáng lúc tối, làm cho người ta không đoán ra anh đang nghĩ gì.

“Mẹ…” Cố Hề Hề chủ động ôm mẹ: “Mặc kệ mẹ đưa ra quyết định như thế nào, con đều đứng về phía mẹ. Trước kia là mẹ bảo vệ con, hiện tại đến lượt con đến bảo vệ mẹ.”

Doãn Tư Thần nâng tay nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm, chúng ta về khách sạn trước thôi, có quyết định gì ngày mai lại nói tiếp.”

Cố Hề Hề gật đầu.

Doãn Tư Thần lái xe chở hai người rời đi.

Ba người vừa đi không lâu thì Cố Chân Chân thở hổn hển chạy tới.

Đáng tiếc, cô ta tới quá muộn, nhất định không nhìn thấy cái gì.

Cố Chân Chân vừa chạy tới cửa hàng làm đẹp, không đợi cô ta biết chuyện gì xảy ra thì đã thấy Doãn Tư Thần rời đi.

Cố Chân Chân đuổi theo, nhưng mà Doãn Tư Thần ngay từ đầu vẫn không nghe thấy tiếng gọi của cô ta mà dừng lại.

Trở lại khách sạn, Cố Hề Hề muốn ở lại với mẹ, Doãn Tư Thần cầm tay cô nhỏ giọng nói: “Đêm nay không cần quấy rầy bà ấy, để bà ấy suy nghĩ kĩ thôi, dù sao loại chuyện này không dễ để hạ quyết tâm.”

Cố Hề Hề thật ra muốn nói có gì khó để hạ quyết tâm chứ? Ba đã làm đến mức này còn có gì có thể vãn hồi nữa?

Nhưng mà nghĩ lại Doãn Tư Thần nói cũng có đạo lý.

Ba mẹ kết hôn hai mươi mấy năm vẫn duy trì tình cảnh vợ chồng ân ái.

Mẹ chịu nhục nhiều như vậy thật ra là vì yêu ba.

Hiện tại đột nhiên biết được nhiều chuyện như vậy, một lúc không thể tiêu hóa hết cũng là bình thường.

Cố Hề Hề gật đầu nói với mẹ: “Mẹ, chúng con ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì cứ nói với chúng con.”

“Mẹ biết rồi, mẹ đi nghỉ đây.” Cảm xúc của mẹ Cố cực kì kém, chỉ gật đầu với Doãn Tư Thần, một chữ dư thừa cũng không, xoay người vào phòng liền khóa trái lại.

Giây phút đóng cửa, mẹ Cố dựa vào khung cửa trượt xuống ngồi trên thảm gào khóc lên.

Đến giờ phút này bà mới thực sự phát tiết cảm xúc ra ngoài.

Bà không muốn để Cố Hề Hề lo lắng, bà không đành lòng để con gái đang mang thai còn lo lắng cho mình.

Nhưng mà trong lòng bà rất đau khổ.

Hôn nhân hơn hai mươi mấy năm, bà ở Cố gia nơm nớp lo sợ như bước trên tầng băng mỏng.

Sợ làm gì không tốt sẽ để cho nhà chồng không vui.

Hiếu kính với mẹ chồng, chăm sóc cho chồng, hòa ái với con cái, đối với chị em dâu vẫn luôn ẩn nhẫn.

Còn muốn bà phải làm thế nào mới bằng lòng.

Chỉ vì không có người kế thừa mà đối với bà như vậy sao?

Nếu không phải cố kỵ mặt mũi người đàn ông kia, bà hà tất gì phải gánh vác bí mật hai mươi mấy năm mà đeo tiếng xấu trên người?

Những thứ đó bà có thể chịu được thì chịu thêm một chút ủy khuất thì có là gì.

Nhưng mà đối với tình cảm bà thật sự không dễ dàng tha thứ cho sự phản bội.

Lúc này bà thật sự rất muốn vọt tới trước mặt chồng mình chất vấn ông ta vì sao?

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần về phòng, hai người nhìn nhau không nói gì.

Cố Hề Hề không có tâm trạng làm gì, sớm đã rửa mặt nằm nghỉ ngơi trên giường.

Doãn Tư Thần thấy cô nằm xuống cũng không nói gì mà nằm cạnh cô.

Cố Hề Hề trằn trọc, làm thế nào cũng không ngủ ngon.

Đêm nay có bao nhiêu người không ngủ ngon đây?

Sáng sớm Cố Hề Hề đã tỉnh.

Không nghĩ tới mẹ Cố còn dậy sớm hơn, một mình xếp chăn xong lại ngồi ngơ ngác trên giường.

“Mẹ…” Cố Hề Hề bất an đi tới, ngồi xổm trước mặt mẹ mình, vùi mặt vào trong tay mẹ.

“Hề Hề, mẹ xin lỗi.” Mẹ Cố nhẹ nhàng mở miệng: “Mẹ không phải là người mẹ tốt, luôn để cho con phải lo lắng.”

Cố Hề Hề ra sức lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con không thích nghe lời như vậy, mẹ, con muốn mẹ thật tốt, đứa bé trong bụng con tương lại còn cần mẹ chiếu cố, mẹ à.”

Nghe những lời cầu xin của Cố Hề Hề, lúc này mẹ Cố mới cúi đầu nhìn cô…

Nhìn đôi mắt Cố Hề Hề xanh đen, liền biết tối qua cô ngủ không ngon.

Mẹ Cố đau lòng, đưa tay vuốt ve gương mặt của Cố Hề Hề, nghĩ nghĩ nói: “Hề Hề, mẹ muốn về nhà.”

“Được.” Cố Hề Hề không hỏi gì, mặc kệ mẹ muốn làm gì, cô đều không có ý kiến.

Chỉ là Cố gia đó… còn muốn cướp thứ gì đó trên người cô, vậy thì thứ cho cô không theo cùng được rồi.

Lúc này Doãn Tư Thần gõ cửa: “Xe đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể khởi hành bất cứ lúc nào.”

Mẹ Cố ngẩn ra: “Các con…”

“Mẹ phải về nhà, làm sao chúng con không đi cùng được?” Cố Hề Hề dịu dàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.