Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đám người này nháy mắt giống như cha chết mẹ chết, lập tức quỳ xuống dập đầu với tiểu A.
Biểu tình của tiểu A rất khiêm tốn, nhìn bọn họ quỳ dưới đất, từ từ nói: “Không muốn ngồi tù thì cũng được thôi.”
Nháy mắt mười mấy người tràn ngập hy vọng nhìn tiểu A.
Tiểu A từ từ nói: “Cho tới bây giờ tập đoàn tài chính Doãn thị không nuôi dưỡng người nhàn rỗi, cái cửa hàng làm đẹp này đối với tập đoàn tài chính Doãn thị mà nói giống như chín con trâu mất một sợi lông, không đáng để tính. Nhưng mà, nhà cửa để đó không dùng cũng là một loại lãng phí. Ngược lại tôi có đề nghị, nếu các người không thích ngồi tù vậy thì làm miễn phí mười năm ở chỗ này đi, đương nhiên các người có quyền để cự tuyệt.”
Bọn họ sao dám cự tuyệt?
Bọn họ có quyền gì mà cự tuyệt?
Cự tuyệt? Phải ngồi tù!
Cho dù làm không công mười năm nhưng ít nhất còn có tự do.
“Tôi chưa bao giờ thích làm khó người khác, nếu các người không thích thì…” Tiểu A còn chưa nói xong thì từ chủ quản đến tất cả các nhân viên đều bày ra vẻ mặt nịnh nọt và hạnh phúc trả lời: “Nguyện ý, đương nhiên chúng tôi nguyện ý.”
Tiểu A cười cực kỳ hòa ái: “Được, được, nếu chúng ta đã vui vẻ đạt chung nhận thức, nơi này có mấy cái hợp đồng, phiền mọi người ký tên…”
Thuận lợi giải quyết mười mấy người, ừ, còn một chị Phàm đang ngất đi nữa.
Vệ sĩ cực kì không khách khí xách một thùng nước đá hất vào người phụ nữ đang ngất đi.
Một giây sau, người tên chị Phàm kia hắt xì tỉnh lại.
Tiểu A tươi cười đi tới, mở miệng nói: “Tổng giám đốc phân phó, tuy vừa rồi người có ý đồ công kích tổng giám đốc của chúng tôi nhưng tổng giám đốc của chúng tôi đại nhân đại lượng, không muốn so đo với cô, làm cô gãy hai cánh tay cũng thật có lỗi, một cánh tay bồi thường mười vạn, hai cánh tay tổng cộng hai mươi vạn, đương nhiên nếu cô bất mãn với giá tiền này có thể trả giá một cái chân cũng là mười vạn.”
Nghe lời tiểu A nói, người phụ nữ được gọi là chị Phàm này nháy mắt khóc tới rung trời: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, anh đại nhân đại lượng tha cho tôi đi, tôi không dám nữa, đời này không dám nữa! Là tôi có mắt không tròng, động chạm tới phu nhân, tôi đáng chết! Không, không, không, cầu xin anh tha cho tôi đi!”
“Như vậy chút bồi thường đó…” Tiểu A từ từ mở miệng.
“Không có bồi thường, làm sao có thể bồi thường đây? Tôi cái gì cũng không cần, một chút tiền cũng không cần!” Chị Phàm kia hoảng sợ trả lời.
“Tôi nghĩ cô hiểu nhầm rồi.” Tiểu A cười càng hòa ái: “Vừa rồi cô quá hung dữ, đập bể tan tành cửa hàng làm đẹp mà tập đoàn tài chính Doãn thị mới thu mua, không biết cô định bồi thường như thế nào cho chúng tôi?”
Cô ta làm… cửa hàng làm đẹp… đập bể tan tành?
Trái tim chị Phàm kia như nhỏ ra máu…
Đột nhiên cô ta thống hận mình không thể mất đi trí nhớ…
“Chẳng lẽ cô định quỵt nợ? Vậy chúng ta chỉ còn con đường pháp luật mà thôi.” Nhìn chị Phàm kia ngẩn người, tiểu A thu lại nụ cười, biểu tình đang giải quyết công việc.
“Nhưng mà nơi này căn bản không phải tôi…” Cô ta há miệng thở dốc, muốn giải thích nhưng tầm mắt nhìn vào đôi mắt tiểu A đầy trào phúng, nháy mắt liền giật thót.
Cô ta là người lăn lộn không ít ở xã hội, làm sao không hiểu ý của tiểu A?
Quanh năm đánh chim lại bị chim mổ vào mắt.
Tài nghệ không bằng người cũng không có gì để nói.
Chị phàm kia cắn răng nói: “Được, tôi đền.”
Lúc này tiểu A mới vừa ý gật đầu, từ trong túi hồ sơ lấy ra một phần hợp đồng đưa cho chị Phàm kia: “Nếu cô không còn dị nghị khác vậy thì ký vào hợp đồng này đi, phí trang hoàng nơi này làm phiền cô chuyển tới tài khoản trong vòng một tuần, nếu quá thời hạn, thật có lỗi, chúng tôi sẽ dùng tội cố ý thương tổn người khác để khởi tố cô rồi.”
Còn có thiên lý không hả?
Hiện tại chị Phàm kia chỉ có thể cắn răng nuốt máu vào bụng.
Cô ta có dám dị nghị không?
Không dám!
Vậy thì ngoan ngoãn phối hợp thôi!
Trong phòng, tiểu A đang xử lý mọi việc, bên ngoài, Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần và mẹ Cố đã ngồi trên xe.
Lúc này, mẹ Cố rốt cuộc cũng hoàn hồn, duỗi tay gắt gao nắm chăt bàn tay Cố Hề Hề: “Hề Hề, Tư Thần, không phải các con đã biết rõ từ trước rồi chứ? Mẹ muốn nghe nói thật, không được gạt mẹ!”
Cố Hề Hề bất an nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cô, để cô an tâm.
“Lúc chiều chúng con mới biết được.” Doãn Tư Thần trả lời thay cho Cố Hề Hề: “Chuyện này như mẹ thấy đấy, có lẽ còn có chuyện che giấu chúng ta không biết, nhưng trước mắt không phải là lúc để nói đến chuyện này mà là thái độ của mẹ.”
“Thái độ của mẹ?” Sắc mặt mẹ Cố tối lại, ánh mắt đờ đẫn, để cho hai đứa con của bà thấy bà khóc bà thật sự làm không được.