Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 126: Chương 126: Chương 73: Mẹ Cố ly hôn 2




“Nếu bà nội đã thừa nhận Doãn gia dùng 20 vạn thanh toán để mua tôi vậy bà nội có tư cách gì để chiếm tài sản của tôi?” Cố Hề Hề không chút khách khí nói: “Chỗ này tôi có tài liệu chi tiết, trên đó là tiền mà ba chi nhiều năm trước, còn có số tiền ba cho người phụ nữ bên ngoài, mỗi một lần đều có chữ kí ở đây, nếu ba mẹ ly hôn thì tài sản cũng phải phân chia cho rõ ràng đúng không? Hiện tại ba mẹ còn chưa ly hôn thì đó chính là tài sản chung của vợ chồng, bà nội, bà không có ý kiến gì chứ?”

Có Hề Hề trực tiếp ném tài liệu cho ba Cố: “Phía trên còn có tài liệu những người gần đây ba gặp gỡ, gồm có ba ngày qua thân cận hai người, tôi đã nói chuyện qua với bọn họ rồi.”

Sắc mặt ba Cố không có huyết sắc.

“Cố Hề Hề… làm sao con có thể…” Nhất thời ba Cố nóng nảy, muốn tát một cái vào mặt Cố Hề Hề.

Doãn Tư Thân nhấc chân, lập tức kéo Cố Hê hề ra sau người mình, một chữ cũng không thèm nói, ánh mắt hung ác nhìn người Cố gia.

Ba Cố vừa thấy Doãn Tư Thần chắn trước mặt Cố Hề Hề nhất thời không dám đánh.

“20 Vạn bán đứt đoạn tình cảm này, rất giá trị.” Cố Hề Hè tiếp tục nói: “Nếu chuyện đã đi đến nước này, tôi và mẹ không còn gì để nói nữa, trực tiếp đến cục dân chính ký tên ly hôn luôn đi.”

Cả đời bà nội Cố đều có con dâu cả và cháu gái lớn nghe lời, hôm nay lại bị Giản Tiếu và Cố Hề Hề uy hiếp ly hôn, nhất thời cảm thấy sượng cả mặt.

Huống hồ còn có nhiều hàng xóm ở đây như vậy.

Rốt cuộc bà nội Cố không nhịn được kêu lên: “Ly hôn, ly hôn, phải ly hôn, Cố gia tôi không cần loại gà mái không biết đẻ trứng, Cố gia cũng không có loại cháu gái ăn cây táo rào cây sung. Tiền bạc của Cố gia cô đừng hỏng lấy đi một phần.”

“Tiền của Cố gia tôi không hiếm lạ gì.” Mẹ Cố nhìn bà nội Cố trách mắng con gái, nhất thời đau lòng, hung ác nói: “Tôi có tay chân có thể tự chăm sóc mình, cái nhà này tôi ngây ngốc cũng đủ rồi.”

Nghe được mẹ Cố không cần tiền bạc sảng khoái như vậy, bà nội Cố và ba Cố tựa hồ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cố Hề Hề lập tức hiểu, sáng nay ầm ĩ lớn như vậy chỉ vì bức mẹ không cần cắn lấy tiền bạc Cố gia.

Đáy lòng Cố Hè Hề càng thêm bi ai.

Có lẽ mình và mẹ dù không phát hiện ba ở bên ngoài có người phụ nữ khác có lẽ ba và bà nội sẽ tìm lý do để ly hôn mẹ đúng không?

Thương cho mẹ ngày hôm qua còn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Cố gia.

Bà đâu biết Cố gia đã sớm vứt bỏ bà?

Hai bên đạt thành nhận thức chưng, Doãn Tư Thần kéo Cố Hề Hề, lái xe chở ba mẹ cô đến cục dân chính.

Nếu muốn giải quyết vậy thì giải quyết cho dứt khoát thôi.

Đến cục dân chính, lúc viết thỏa thuận ly hôn, ba Cố quả nhiên cắn chặt không chịu chia tài sản.

Lúc này mẹ Cố tâm như tro tàn từ đầu đã không thèm để ý ba Cố nói gì.

Đối với người đàn ông này, bà đã bỏ ra tình cảm nửa đời của mình, kết quả đổi lại một câu đối phương nói tình cảm đôi bên không hợp.

Chẳng lẽ nhiều năm chăm sóc Cố gia trong mắt ông ta đều là mây bay sao?

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đứng trước cửa cục dân chính, trong lòng Cố Hề Hề ngũ vị tạp trần.

Doãn Tư Thần vẫn cực kỳ bình tĩnh, hiện tại vẫn vậy.

“Nếu em không cam lòng thì anh sẽ để mẹ em lấy được lợi ích tốt nhất.” Doãn Tư Thần nhẹ nhàng mở miệng.

Chết tiệt, nhìn Cố Hề Hề sầu lo như vậy, anh cũng cảm thấy đau lòng, hận không thể đưa tay vuốt hết tất cả những điều không vui của cô.

Cố Hề Hề lắc đầu: “Đối với mẹ mà nói, những thứ này không quan trọng, nếu mẹ là người hám giàu thì đã không gả cho ba, sẽ không giữ cái nhà rách nát này hai mươi mấy năm. Mẹ là người trọng tình nghĩa, vì ba mà chịu khổ đã lâu. Một chút tiền bạc đó so với tự do của mẹ mà nói không đáng kể chút nào. Chỉ cần mẹ có thể thoát khỏi Cố gia, thoát khỏi biển khổ, đó chính là lợi ích lớn nhất.”

Khóe miện gDoãn Tư Thần nhếch lên, bình tĩnh nhìn Cố Hề Hề.

“Thật ra rất lâu trước kia em đã có ý nghĩ này rồi. Mẹ ở Cố gia quá khổ, anh cũng thấy đấy, mọi người Cố gia là đức hạnh gì, một mình mẹ chịu mệt nhọc kết quả còn đeo danh xấu đến hết đời. Nếu ba có thể quý trọng mẹ, dù có khổ mệt thì đối với mẹ đều đáng. Nhưng mà ba… ông ta làm em quá thất vọng rồi.” Cố Hề Hề đau đớn làm anh cũng đau lòng thay cô.

Doãn Tư Thần kìm lòng không được nắm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tất cả đã tốt hơn rồi.”

Còn một câu anh không nói ra.

Chỉ cần em vui vẻ, bất cứ chuyện gì anh đều sẽ làm.

Ba mẹ Cố nhanh chóng hoàn thành thủ tục ly hôn, từ trên lầu đi xuống.

Đáy mắt ba Cố mang theo vui sướng, hiển nhiên ông ta muốn nhanh chóng cưới vợ mới xinh đẹp.

Đáy mắt mẹ Cố tối lại, không nói nên lời tâm trạng này.

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đứng ở cửa yên lặng chờ.

Mẹ Cố nhìn đến nắm tay của Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần, đáy lòng cũng có chút an ủi.

“Mẹ…” Cố Hề Hề đầy lo lắng mở miệng, theo bản năng rút tay mình từ trong tay Doãn Tư Thần ra.

Trong lòng Doãn Tư Thần mất mác.

“Mẹ không sao.” Mẹ Cố miễn cưỡng cười, bà không thể để cho con gái đang mang thai còn phân tâm khổ sở vì bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.