Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 127: Chương 127: Chương 74: Cố gia hung hãn 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Ba.” Cố Hề Hề quay đầu nhìn ba nuôi của mình.

Đúng vậy, hiện tại chỉ là ba nuôi thôi.

Ban nãy, ông ta đã công khai phân rõ giới với mình, đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.

“Đừng gọi tôi như vậy, tôi nhận không nổi.” Ba Cố hừ lạnh lên tiếng: “Được rồi, hiện tại cũng đã ly hôn, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước, đồ đạc của cô đã cho người ném ra ngoài rồi, cô cũng không cần trở lại nữa.”

Nghe được lời nói đau lòng như vậy của ba Cố, Cố Hề Hề và mẹ Cố, không, hiện tại bà gọi là Giản Tiếu. Đáy mắt hai người hiện lên sự bi thương.

Đúng là qua cầu rút ván mà.

Bá Cố xoay người rời đi, rốt cuộc cũng không thèm liếc mắt thêm một lần, chỉ cùng lắm cười cười với Doãn Tư Thần.

“Mẹ, đừng sợ, Tư Thần đã mua nhà cho mẹ rồi, chúng ta có nhà của mình.” Cố Hề Hề sợ mẹ khổ sở, khẩn trương nói: “Hôm nay Tư Thần cũng đã cho người dọn dẹp xong, hiện tại chúng ta có thể chuyển qua đó.”

Giản Tiếu ngẩn ra, lúc ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, trong mắt đầy cảm kích.

Lẽ ra con rể mới là người ngoài.

Hơn nữa Doãn Tư Thần lại là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Doãn Thị, anh hoàn toàn có thể mặc kệ những chuyện nhỏ nhặt này.

Anh có thể làm ra như vậy xem như vì mặt mũi Hề Hề.

Nhìn con rể để ý con gái như vậy, trong lòng Giarn Tiếu khổ sở cũng dần biến mất một nửa rồi.

“Đi thôi, chúng ta đi xem nhà cửa thu xếp như thế nào rồi.” Doãn Tư Thần chủ động mở miệng: “Dù sao cũng không có nhiều đồ, tiểu A đã mang đồ đóng gói lại rồi, mẹ xem còn thiếu gì cứ việc mua, không cần để ý chuyện tiền bạc.”

Mặc kệ những lời này của Doãn Tư Thần là thật lòng hay giả dối, Cố Hề Hề đều cảm thấy đáy lòng thật ấm áp.

Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi quả thật dễ dàng tăng lên hảo cảm.

Bên này Doãn Tư Thần vừa lái xe mang Cố Hề Hề và Giản Tiếu đi tới căn nhà vừa mua, căn nhà có một vườn bốn gian hai phòng, trang hoàng mới mẻ, mà bên kia Cố Chân Chân khó khăn lắm mới có thể lái xe về nhà.

Cô ta vừa về đến nhà đã bị tin tức bác cả và bác dâu cả ly hôn làm cho chấn động rất lâu sau vẫn không lấy lại được tinh thần.

Thím Cố vừa cắn hạt dưa vừa bày ra vẻ mặt bát quái nói với Cố Chân Chân: “Ôi trời, con không kịp về mà xem náo nhiệt, bác cả con thật có bản lĩnh, không nghĩ tới bên ngoài nhìn thì yếu đuối thế thôi, thật ra đã ở sau lưng tìm bồ ở thị trấn, còn có nhiều bồ đấy. Nếu không phải bác dâu cả con may mắn bắt gặp được không biết còn giấu đến khi nào. Mà bà nội con cũng thật ghê ranh, một phần tiền cũng không cho bác dâu cả con, còn để bác ấy ra khỏi nhà. Chậc chậc, Chân Chân à, trong tay bà nội con nhất định có tiền, mấy hôm tới con phải đi đi lại lại trước mặt bà nội con thật nhiều, để bà ấy nhanh chóng mua nhà cho con.”

Cố Chân Chân làm sao lo lắng những thứ này, nhịn không được ngắt lời mẹ: “Vậy Cố Hề Hề thì sao? Chị ta nói gì ạ?”

“Cô ta còn có thể nói gì? Cô ta đi theo mẹ mình, cùng Cố gia xem như nhất đao lưỡng đoạn rồi.” Thím Cố bày vẻ mặt tiếc hận: “Đúng là đáng tiếc, không kiếm thêm ít tiền, đúng rồi, ba con đâu? Sao hôm nay không thấy ba con?”

Cố Chân Chân làm gì còn tâm tình quản ba mình đi đâu chứ?

Cô ta chỉ biết xong rồi, tất cả đều xong rồi.

Nếu Cố Hề Hề và Cố gia nhất đao lưỡng đoạn như chị ta sẽ không bao giờ về thăm làng nữa rồi. Chị ta không về thì Doãn Tư Thần sao có thể đến đây?

Xong rồi, xong rồi, đêm qua cô ta không nên đuổi theo tận thị trấn.

Nếu cô ta ở nhà, nói không chừng còn có thể ngăn lại.

Lúc này thì tốt rồi, hoàn toàn không thể diễn trò rồi.

Nói trùng hợp hay không trùng hợp đây.

Doãn Tư Thần để Tiểu A mua nhà, vậy mà lại sát nhà mà bà nội Cố mua.

Một cái ở tòa A, một cái ở tòa B.

Ngay lúc Cố Hề Hề và Giản Tiếu xuống xe, liền nghe thấy có tiếng người bắn pháo vào nhà mới.

Cố Hề Hề và mẹ tò mò quay đầu nhìn, không thấy không không sao vừa thấy nháy mắt mấy người đều sững lại.

Thì ra chuyển nhà không phải ai khác mà là Cố Gia Cường.

Mọi người mới tách ra từ Cục dân chính không nghĩ tới lại gặp mặt ở nơi này.

Doãn Tư Thần cau mày, tiểu A lập tức nói: “Tổng giám đốc, tôi không biết, nếu không lại mua nhà mới?”

Mua nhà cửa cũng không thể tìm hiểu xem người ở tiểu khu này là ai chứ?

Giản Tiếu cười cười: “Không cần đổi, chúng ta là đường đường chính chính, cần gì phải trốn? Muốn trốn cũng phải là người làm việc trái lương tâm trốn mới đúng, chúng ta không làm gì trái lương tâm, vì sao phải trốn?”

Cố Hề Hề gật đầu phụ họa: “Đúng thế, mẹ nói rất đúng, ở gần cũng được, để chúng ta nhìn xem, ai mới là người cười cuối cùng.”

Doãn Tư Thần nghe Cố Hề Hề nói như vậy, hàng lông mày mới giãn ra.

Tiểu A âm thầm lau mồ hôi lạnh.

Nếu không phải thiếu phu nhân lên tiếng, hôm nay sợ rằng mình không trả lời thỏa đáng được.

Hiện giờ đã ly hôn, cuối cùng mẹ Cố cũng hồi phục lại tinh thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.