Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 130: Chương 130: Chương 75: Hàng xóm mới tới. 2




Người giúp việc nhận được mệnh lệnh cũng không mở cửa.

Nhưng đối phương vẫn không buông tha, đặt kẹo cưới ngoài cửa rồi mới rời đi.

Người giúp việc nhìn thoáng qua Cố Hề Hề, Cố Hề Hề ngẩng đầu nói: “Ném vào thùng rác đi.”

Không lâu sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông.

Cố Hề Hề cảm thấy phiền muộn, không đợi người giúp việc nhìn xem là ai đã kéo cánh cửa ra nói: “Đã nói là bỏ đi, còn để đó làm gì… á, xin lỗi… tôi còn tưởng rằng…”

Cố Hề Hề nói tới đây cực kì xấu hổ bứt tóc.

Người đứng trước mặt Cố Hề Hề không phải là người đưa kẹo lúc nãy mà là người đàn ông trung niên đã hỏi đường.

“À, xin lỗi, có phải tôi mạo muội quấy rầy không?” Hàng xóm bên cạnh xấu hổ mất tự nhiên: “Thật xin lỗi, tôi chỉ vừa tới đây, có mấy thứ còn chưa rõ, cho nên mới tới hỏi một chút.”

Ngược lại Cố Hề Hề còn xấu hổ hơn.

Lúc này Giản Tiếu từ trong phòng đi ra: “Hề Hề, ai tới hả?”

Cố Hề Hề nghe thấy mẹ hỏi liền nhẹ nhàng thở ra, quay đầu đáp: “Mẹ, là hàng xóm, là người chuyển tới sáng này.”

Lúc này Giản Tiếu đi tới, nhìn hai người hơi xấu hổ liền chào hỏi: “Ngại quá, tính tình con gái tôi hơn nóng, có chỗ nào đụng chạm mong bỏ qua cho.”

Nhiều năm như vậy Giản Tiếu vẫn luôn giúp đỡ mọi người, tranh chấp với hàng xóm vẫn luôn là người đầu tiên đứng ra giải thích.

Vì thế Giản Tiếu ở Cố gia thôn vẫn luôn được khen.

Đối phương cười vui vẻ cầm một lon cà phê đưa cho Giản Tiếu : “Ngại quá, tôi mạo muội rồi, đây là cà phê tôi mang từ Mỹ về, nếu các người không chê mong nhận lấy.”

“Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ? Mời vào, mời vào.” Giản Tiếu đột nhiên cảm thấy xấu hổ rồi, nhiều năm qua bà vẫn luôn ở quê làm việc, đột nhiên tiếp xúc với đàn ông lạ nên chân tay hơi luống cuống.

Cố Hề Hề tránh ra, để người ta vào cửa.

Tầm mắt nhìn người này, Cố Hề Hề đánh giá người ta không tệ.

Giản Tiếu mời người ta ngồi xuống ghế sofa: “Thì ra là Maxwell, cà phê này được ưa chuộng không tệ.” Cố Hề Hề nhìn cái lọ, trên đó đều là tiếng Anh, thế mà mẹ biết?

Chẳng lẽ tiếng Anh của mẹ rất tốt sao?

Sao trước kia mình chưa từng biết?

“ừ, lúc tôi đi công tác ở Mỹ vẫn thích nhất là mùi vị này.” Đối phương cười trả lời: “À, xem trí nhớ của tôi này, quên giới thiệu, tôi là Mạch Luân, đừng hiểu nhầm đầy là tên tiếng nước ngoài, tôi là họ Mạch, tên Luân, là người Trung quốc, là kiến trúc sư ở công ty thiết kế.”

Giản Tiếu nghe người ta giới thiệu nhất thời ngại ngùng.

Bà nên giới thiệu mình như thế nào đây? Noí mình vừa bị chồng ly hôn, nhà chồng vứt bỏ sao?

Không biết vì sao Giản Tiếu đối với người đàn ông ấm áp như gió xuân này đột nhiên không muốn nói cho đối phương biết.

Lúc Giản Tiếu đang do dự thì Cố Hề Hề cười tít mắt nói: “Mẹ cháu tên là Giản Tiếu, là nụ cười bình dị, có phải tên rất hay không? Vốn mẹ có công việc riêng nhưng vì chăm sóc đứa con gái và cháu ngoại này mà thoái thác mọi việc chuyên tâm chăm con gái và cháu ngoại.”

Mạch Luân hiểu ra, nhìn Cố Hề Hề: “Chúc mừng, chúc mừng.”

“Cảm ơn.” Cố Hề Hề cười tít mắt trả lời.

Giản Tiếu nhìn con gái giải vây cho mình, đáy lòng ấm áp, trái tim vì Cố Gia Cường mà tan nát cũng từ từ hồi phục.

“Tôi vừa mua nhà nơi này còn có nhiều thứ chưa làm được gì, cho nên trong nhà không có điện cũng không có ga, mà tôi lại không biết gọi cho ai cho nên muốn hỏi các người có biết số điện thoại của nhà cung cấp hay không?” Lúc này Mạch Luân mới nói rõ ý định.

Cố Hề Hề lập tức nói với người giúp việc: “Cầm danh thiếp nhà cung cấp ra đây.”

“Nhà đó của anh không có điện không có ga xem ra không có cách nào ăn cơm trưa, nếu Mạch tiên sinh không chê thì ở lại đây ăn cơm đi.” Giản Tiếu cười nói.

Cố Hề Hề kinh ngạc nhìn mẹ, trước kia mẹ chưa bao giờ nói chuyện với người khác phái không phải sao?

Lập tức Cố Hề Hề phản ứng kịp, không phải mẹ không nói mà là không dám nói.

Chỉ cần mẹ nói chuyện với đàn ông trong thôn thì nghênh đón bà sẽ là tiếng chửi rủa không chịu làm việc nhà của bà nội.

Đột nhiên Cố Hề Hề thấy đau lòng cho mẹ.

Hiện tại cuối cùng cũng không có gì cấm kỵ, rốt cuộc mẹ cũng có thể là chính mình rồi.

Sau khi đến Saudi, Doãn Tư Thần vẫn luôn gắt gao nhìn điện thoại.

Ba ngày, vậy mà cô ấy không hề nhắn qua một cái tin nhắn.

Doãn Tư Thần cho rằng di động của mình hỏng rồi, nếu không thì đã ba ngày sao có thể một cái tin nhắn điện thoại cũng không có?

Tiểu B là một trợ lý khác đi theo Doãn Tư Thần.

Vẻ mặt tiểu B mờ mịt, tổng giám đốc tới Ả Rập Saudi được ba ngày rồi, chỉ cần rảnh rỗi một chút liền nhìn chằm chằm điện thoại, hơn nữa còn nhìn chằm chằm rất lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.