Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 129: Chương 129: Chương 75: Hàng xóm mới tới. 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cố Hề Hề và Giản Tiếu cùng quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên kéo hành lý đi tới tươi cười với các cô, trong tay còn cầm một tờ giấy hình như đang tìm nhà.

Người đàn ông này nhìn qua cũng hơn 40 tuổi, toàn thân nho nhã làm người ta cảm thấy hảo cảm.

Cố Hề Hề nhìn qua, người đàn ông này tuy bày ra vẻ chất phác nhưng đồng hồ trên cổ tay ông ta cũng không phải người bình thường có thể mua được.

Ở cái huyện nhỏ này, có thể mang Rolex không nhiều.

“Ở chỗ đối diện.” Giản Tiếu chủ động nói: “Chúng ta là hàng xóm đấy.”

Người đàn ông nhìn theo ngón tay Giản Tiếu chỉ, nhất thời hiểu ra, cực kí khách khí cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn, lần đầu tiên tới đây, chưa quen lắm.”

Cố Hề Hề và Giản Tiếu mỉm cười đáp lại.

Trở lại nhà, Cố Hề Hề để mọi người đi ngủ, còn mình thì kéo ghế ngồi trên ghế sofa, đôi mắt đầy lo lắng nhìn mẹ: “Mẹ, hiện tại mẹ có tính toán gì không? Vì đã vì Cố gia trả giá nhiều năm như vậy, kết quả lại…”

“Mẹ chưa biết, tạm thời nghỉ ngơi vài ngày trước đã.” Giản Tiếu cười nói: “Đột nhiên giải thoát nặng nề chuyện nhà cửa trên người ngược lại không biết nên làm gì.”

“Được rồi, vậy thì nghỉ ngơi mấy ngày, mặc kệ làm gì con đều đồng ý.” Cố Hề Hề nắm tay mẹ mình, an ủi bà.

Cố Hề Hề biết hiện tại trong lòng mẹ nhất định rất khổ sở.

Tuy lúc ly hôn với ba có chút kích thích.

Nhưng dù sao người đàn ông kia cùng chung chăn gốc hai mươi mấy năm, lập tức trở thành chú rể người khác, dù là ai cũng không dễ chịu phải không?

Cố Hề Hề vì muốn để mẹ yên tĩnh lại nên xoay người ra khỏi phòng.

Nhìn tiểu A đứng ngoài cửa, hình như có chuyện gì muốn nói với cô.

Cố Hề Hề nhẹ nhàng đi tới: “Có chuyện gì sao?”

“Thiếu phu nhân, đã điều tra xong. Cố… tiên sinh ở căn nhà kia đúng là dùng 20 vạn mà Tổng giám đốc đưa cho nhưng lại dùng tên Cố Chân Chân đứng trên danh nghĩa.” Tiểu A nhỏ giọng báo cáo:“Người phụ nữ kết hôn với Cố tiên sinh thật ra đã quen Cố tiên sinh ba năm trước, tiền Cố tiên sinh kiếm được nhiều năm như vậy phần lớn dùng cho cô ta.”

Cố Hề Hề thở dài một tiếng.

Đối với cục diện này cô thật sự không biết nói gì cho phải.

Không phải giống như truyện cười rồi sao?

Cố Hề Hề thật hoài nghi mắt mình, mình bị mù bao nhiêu lâu mà không nhìn ra ba mình khác thường?

Bất quá nghĩ lại cũng phải, từ trung học đến giờ mình vẫn ở lại kí túc xá, trừ nghỉ đông và nghỉ hè ra thì đều ở lại trường.

Đối với tình huống hiện tại không hề có gì để nói, đã lâu như vậy, vậy mà chưa bao giờ sẽ hoài nghi ba mình.

Khó trách ba chưa bao giờ che chở cho mình và mẹ, thì ra là vì thế.

Giờ khắc này trong lòng Cố Hề Hề mất mác không nói nên lời.

Tự mình nhìn thấy mới hoàn toàn thất vọng với ba, nhưng đột nhiên nhìn đến những gì mình biết đột nhiên bị phủ nhận trong lòng vẫn rất khó chịu.

Nhìn thấy tiểu A vẫn đứng đó, Cố Hề Hề không nhịn được hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

“Thiếu phu nhân, Tổng giám đốc mấy ngày nữa sẽ về.” tiểu A nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, cô cũng đừng suốt ngày chọc Tổng giám đốc tức giận.”

“Tôi chọc anh ta tức giận?” Cố Hề Hề kinh ngạc nhìn tiểu A, chỗ nào chứ? Cô đâu dám đâu?

Bất quá mấy ngày nay tên gia hỏa kia không phát bệnh thần kinh.

Từ sau khi ở bệnh viện về xong, anh ta vẫn rất bình thường.

Lúc anh ta đi cũng không thấy anh ta tức giận gì.

Mấu chốt chính là mình không nói gì chọc anh ta tức giận.

Tiểu A lại hiểu những lời đó là giẫn dỗi vì thế tiếp tục nói: “Thật ra hôm thứ 6 Tổng giám đốc phải đến Ả Rập Saudi đàm phán hợp đồng quan trọng nhưng vì thiếu phu nhân mà Tổng giám đốc đợi đến chiều mới đi.”

Cố Hề Hề hoảng hốt.

Ngày đó anh vừa muốn nói lại thôi chẳng lẽ muốn nói với cô chuyện này?

Thật là, có gì cứ nói làm gì còn ấp a ấp úng, cũng không phải vì đứa nhỏ thôi sao.

Cố Hề Hề không dám nói ra lời này chỉ có thể gật đầu: “Biết rồi.”

Nói xong Cố Hề Hề xoay người rời đi.

Tiểu A đầy lo lắng nhìn bóng lưng Cố Hề Hề, sao cậu lại thấy từ đầu tới cuối cái gì thiếu phu nhân cũng không biết.

Hàng xóm ầm ĩ xong lại nghe thấy đám người đến nhấn chuông, có lẽ là phát kẹo cưới.

Có lẽ cho rằng đây là hàng xóm trong thôn.

Còn mang kẹo đến từng nhà?

Khóe miệng Cố Hề Hề nhếch lên nụ cười châm chọc.

Từ lúc biết được bản chất của Cố Gia Cường, Cố Hề Hề đã không còn cách nào xem không ông là ba nữa rồi.

Cố Hề Hề còn nghĩ, may mà đó không phải là ba ruột của mình, nếu không cô còn cảm thấy dọa người.

Không lâu sau tiếng chuông cửa nhà mình vang lên.

Người giúp việc nhìn đám người đang nói chuyện, nói với Cố Hề Hề: “Thiếu phu nhân, là hàng xóm bên cạnh mang kẹo cưới tới.”

“Không cần.” Cố Hề Hề lạnh lùng nói.

Đúng là vô liêm sỉ.

Có phải quá bắt nạt người hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.