Chỉ thấy Cố Gia Cường đỡ một người phụ nữ lớn bụng đi tới.
Vẻ mặt Cố Gia Cường kiêu ngạo, người phụ được ông ta đỡ cũng rất kiêu ngạo.
Sắc mặt Giản Tiếu tái nhợt.
Cố Hề Hề nghẹn họng trân trối nhìn ba nuôi của mình, vậy mà ông ta…
Tiểu A lập tức đứng lên nói với Cố Hề Hề: “Thiếu phu nhân, tôi đỡ ngài vào làm kiểm tra, người như thế không cần phải phản ứng lại.”
Cố Hề Hề yên lặng gật đầu.
Đúng thế, tiểu A nói rất đúng, người như thế dù có giải thích như thế nào ong ta đều có thể đương nhiên xem mình là nam thần rồi.
Dù sắc mặt Giản Tiếu tái nhợt nhưng vẫn đứng thẳng người.
Người phụ nữ Cố Gia Cường đỡ có lẽ là người vợ ông ta mới cưới phải không?
Chỉ là đứa nhỏ này có lẽ là con nhà hàng xóm rồi.
Cố Hề Hề đưa tay kéo Giản Tiếu, có một số việc hiểu trong lòng mà không nói là được rồi, không cần thiết phải vạch trần.
Giản Tiếu hiểu ý của Cố Hề Hề, không thèm phản ứng lại Cố Gia Cường, tiếp nhận vị trí của tiểu A, đỡ Cố Hề Hề vào làm kiểm tra.
Tuy Cố Gia Cường biết tiểu A là trợ lý của Doãn Tư Thần nhưng hiện tại ông ta đúng là xuân phong đắc ý.
Vừa làm chú rể vừa làm ba, hơn nữa Doãn Tư Thần không có ở đây, cho nên Cố Gia Cường cũng gan lớn hơn nhiều.
“Sao không về đi? Con gái đã gả ra ngoài còn ở nhà mẹ đẻ thì xem là cái gì?” Cố Gia Cường còn xem mình là cha nuôi, nghiêm mặt nói: “Không có việc gì thì không nên ở chỗ này mà mù quáng lung lay, truyền ra ngoài lại làm mất mặt Cố gia.”
Ánh mắt tiểu A nhìn Cố Gia Cường đầy khinh miệt.
Tuy tiểu A đứng trước mặt Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề vẫn luôn bày ra bộ dáng cười tít mắt cung kính nhưng không phải là tiểu A là người không có khí thế.
Trên thực tế, người không có khí thế sao có thể làm trợ lý cho Doãn Tư Thần, hơn nữa còn là trợ lý thân cận nhất?
Tiểu A không thèm nói một lời cứ đứng đó liếc xéo Cố Gia Cường.
Một chút khí thế tỏa ra, nháy mắt mồ hôi rơi đầy trán Cố Gia Cường.
“Ông xã, nói lời vô ích với nó làm cái gì? Chúng ta đi.” Người vợ mới lấy của Cố Gia Cường cũng cảm nhận được tiểu A giường như không phải là người dễ bắt nạt như bề ngoài, đưa tay kéo tay Cố Gia Cường, xoay người vào phòng kiểm tra.
Đợi đến khi Cố Gia Cường và người phụ nữ kia đi vào, khóe miệng tiểu A nhếch lên đầy lãnh ý.
Cậu được Doãn Tư Thần để lại nơi này không chỉ vì chiếu cố cho Cố Hề Hề.
Cậu ở lại còn phải làm rất nhiều chuyện quan trọng.
Tiểu A xoay người đi tới chỗ hành lang, bấm dãy số điện thoại: “Tiến hành như thế rồi?”
“Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, lão hai nhà Cố gia đã cắn câu rồi.” giọng nói của đối phương lầy lòng: “Xin hỏi Doãn Tư Thần còn gì phân phó?”
“Chân tay gọn gàng một chút.” Tiểu A không mặn không nhạt nói: “Tôi không muốn có bất cứ gì lộ ra.”
“Ngài yên tâm, cũng mong Doãn tiên sinh yên tâm, loại chuyện này chúng tôi đã làm vài lần rồi.” đối phương nịnh nọt bảo đảm: “Nhất định chúng tôi sẽ nghiêm túc làm theo ý của Doãn tiên sinh.”
“Vậy được.” tiểu A tắt máy, nhìn thời gian, ngày mai tổng giám đốc sẽ trở lại.
Xem ra hôm nay nên thu võng rồi.
Cố Hề Hề kiểm tra cực kì nhanh, cô cầm bệnh án của bệnh viện, bệnh viện nơi này vừa nhìn liền biết đối phương thường làm kiểm tra ở bệnh viện cao cấp, bởi vậy thái độ cũng hoàn toàn không dám thất lễ, cực kì cẩn thận kiểm tra cho Cố Hề Hề, sau đó nói với Cố Hề Hề: “Đứa bé phát triển rất tốt, nghĩ dưỡng không tệ, đứa bé lớn rất nhanh, đại khái hơn nửa tháng nữa sẽ nhìn ra. Nhớ thường mặc quần áo rộng vào giày bệt, có thể hoạt động bình thường nhưng không được quá mệt nhọc, lúc vợ chồng cùng phòng cũng nhẹ một chút.”
Ban đầu Cố Hề Hề vẫn cực kì lắng nghe, nhưng câu cuối cùng của bác sĩ, khuôn mặt Cố Hề Hề đỏ âu rồi.
Thật là dọa người.
Giản Tiếu nghe thấy đứa bé phát triển tốt, nhất thời mặt mày hớn hở.
Lúc Cố Hề Hề đang kiểm tra, một góc sáng sủa yên lặng của thị trấn có một căn phòng chật chội.
Trong phòng vây một đám người, giữa đám người này có bốn người, trước mặt mỗi người có một sấp tiền.
“Tôi không tin.” Ba của Cố Chân Chân thua đến mức ánh mắt đỏ lên.
Ông ta đã chơi mạt chược ở đây ba ngày ba đêm rồi.
Ngày đầu tiên vận may cực kì tốt, thắng hơn một trăm vạn.
Nếu ông ta đúng lúc thu thay còn không nói làm gì.
Nhưng ông ta vẫn luôn hy vọng muốn thắng thêm một chút nữa, lại đánh tiếp.
Trận này thì hay rồi, dùng hết 100 vạn thua hết.
Một ngày vận khí tốt như vậy khó lắm mới thắng không thể nói thua liền thua hết, làm sao ông ta có thể cam tâm.
Vì thế, được người ta khuyên, sáng lại quay lại gỡ vốn.
Lần thua này thua hai ngày hai đêm.
Tất cả tiền bạc trên người đều thua sạch không tính, còn dùng hết chi phiếu mà thím Cố giữ cho ông ta cũng thua sạch.
Làn này trên người chú Cố hoàn toàn không có lấy một xu.
“Ngại quá, người anh em, tôi lại thắng.” Một tên đầu trọc ngồi bên cạnh chú Cố đẩy bài trong tay xuống: “Cùng một màu, cảm ơn, cảm ơn.”