Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 138: Chương 138: Chương 79: Ra tay với Cố gia 2




“Đại ca, không được. Con gái em còn nhỏ, không thể làm loại chuyện đó.” Chú Cố nước mắt nước mũi đầy mặt nói, muốn xông qua ôm lấy đùi đầu trọc, lại bị tên đàn em ngăn lại.

“Vậy không phải do ông sao. Giao tình mấy ngày qua, nhắc nhở cũng đã nhắc, là ông ai oán đi vào.” Đầu trọc đắc ý nói: “Ngược lại tôi nghe nói con gái ông không tệ. Đưa đến nơi đó, hẳn kiếm được rất nhiều tiền.”

Sắc mặt chú Cố lập tức nhợ nhạt, toàn thân run rẩy.

Cho dù ông chết cũng tuyệt đối không để cho con gái ông lưu lạc phong trần.

“Lão Cố, thế nào? Nghĩ kĩ chưa?” Đầu trọc gãi đầu, mặt đầy không nhịn được nói: “Kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng để bọn tôi chờ quá lâu.”

Chú Cố còn do dự.

Đầu trọc nhìn tên đàn em gật đầu, tên đàn em xoay người muốn đi bắt Cố Chân Chân.

Chú Cố bị dọa sợ ôm lấy tên đàn em, điên cuồng hét: “Tôi bán tôi bán, nhà này tôi bán.”

Lúc này đầu trọc mới hài lòng cười lên: “Đúng rồi, sớm như vậy không phải tốt sao.”

Một đám người lần lượt đi hết, chú Cố lập tức ngã ngồi trên đất, nửa ngày vẫn không hô hấp bình thường lại.

Hết rồi, hết rồi, tất cả đều hết rồi.

Ông không chỉ thua sạch 2 triệu Doãn Tư Thần cho ông, còn thua cả tiền ông dành dụm.

Bây giờ còn mất cả nhà mua cho Cố Chân Chân.

Ông thật sự mất tất cả.

3 giờ chiều.

Cố Hề Hề và Giản Tiếu vừa cười vừa nói từ siêu thị trở về, Tiểu A mở cóp sau xe, lấy nguyên liệu nấu ăn ra.

Ba người còn chưa kịp vào cửa nhà đã nghe được cách vách ồn ào, đám hàng xóm đi ra xem náo nhiệt.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Giản Tiếu không nhịn được hỏi.

Cố Hề Hề cũng có chút tò mò, nếu cô không mang thai, cô cũng muốn đi xem náo nhiệt.

Tiểu A cười không nói.

Dĩ nhiên hắn biết xảy ra chuyện gì.

Nhưng hắn không thể nói.

Lúc này, một thanh âm đàn bàn sắc bén từ trong hành lang truyền ra: “Các người cút, cút ra ngoài! Đây là nhà của tôi. Các người đừng hòng cướp nhà của tôi. Ông xã, mau tới nói cho bọn họ, đây là nhà của chúng ta. Không phải của người khác.”

Cố Gia Cường cả người chật vật bị kéo từ trong nhà ra.

Cố Gia Cường đã mặt đầy tức giận: “Rốt cuộc các người là ai? Dựa vào cái gì mà nói nhà này của các người? Đùa gì thế! Đây rõ ràng là nhà của tôi! Là nhà mẹ tôi mua cho tôi!”

Cố Hề Hề và Giản Tiểu đồng thời sửng sốt, không nghĩ tới náo nhiệt này có liên quan tới Cố Gia Cường.

Hôm qua Cố gia vừa tổ chức lễ cưới, còn chưa bao lâu đã ồn ào?

Tiểu A rũ mắt, nói với Cố Hề Hề: “Tôi đi xem xảy ra chuyện gì, hay là Thiếu phu nhân vào nhà đi, đụng phải cô sẽ không tốt.”

Giản Tiếu nghe có đạo lí, cũng nói với Cố Hề Hề: “Được rồi, chuyện Cố gia chúng ta đừng để ý. Chúng ta và Cố gia đã không còn quan hệ gì, đi thôi, nhiều người như vậy, ồn ào đối với đứa bé trong bụng sẽ không tốt.”

Cố Hề Hề gật đầu, lúc này mới đi theo Giản Tiếu vào nhà.

Tiểu A xoay người lại, thời điểm đầu trọc thấy Tiểu A, tinh thần chấn động, vừa muốn đi qua chào hỏi.

Tiểu A khẽ lắc đầu, đầu trọc lập tức hiểu ý Tiểu A.

Ông chủ cũng tới xem, đầu trọc nào dám không hết sức?

Đầu trọc trực tiếp lấy hợp đồng mua nhà ra, nói với Cố Gia Cường: “Thấy chưa, hợp đồng này đã ở trong tay tôi. Tôi là chủ nhà này. Tôi có quyền quyết định có cho các người ở đây hay không.”

Cố Gia Cường không tin, đoạt lấy hợp đồng nhìn, muốn xé bỏ.

Đầu trọc nhanh tay lẹ mắt đoạt lại, nói với các hàng xóm xem náo nhiệt chung quanh: “Mọi người có thể nhìn rõ, chúng tôi không phải ỷ thế hiếp người. Chúng tôi có giấy trắng mực đen và con dấu. Nhà này vốn không phải của Cố Gia Cường, mà là em trai ông ta. Bây giờ em trai ông ta thiếu tiền tôi, đổi nhà này. Tôi tới lấy nhà của tôi, có gì không đúng.”

Các hàng xóm chung quanh rối rít chỉ trỏ trỏ.

Vợ Cố Gia Cường vừa cưới nghe những lời này, bắt đầu nổi điên với Cố Gia Cường: “Cố Gia Cường, ông tên khốn kiếp. Không phải ông nói nhà này là của ông sao? Tại sao ông có thể lừa gạt tôi?”

Nói xong, bà đưa tay tát lên mặt Cố Gia Cường.

Vợ mới cười này không ôn nhu hiền thục như Giản Tiếu.

Lập tức cho mặt Cố Gia Cường nở hoa.

Cố Gia Cường muốn phản kháng, nhưng nhìn bụng vợ, lại sợ làm “con trai” ông bị thương, Cố Gia Cường chỉ có thể không ngừng tránh né, căn bản không dám chống trả.

Cố Hề Hề và Giản Tiếu vào nhà, ồn áo náo nhiệt đều bị ngăn cách ở bên ngoài.

Chỉ trong chốc lát, Tiểu A từ bên ngoài đi vào.

“Thế nào?” Cố Hề Hề thay mẹ mở miệng, mặc dù mẹ không nói, nhưng trong lòng bà nhất định nhớ chuyện này, cô dứt khoát hỏi ra thay bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.