Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Doãn Tư Thần đi tới, những người vây quanh chính là hàng xóm của Cố Gia Cường đều nhao nhao nóng bỏng nhìn Doãn Tư Thần.
Bà thím thích bát quái nhìn Cố Hề Hề hỏi: “Người này là gì của cô vậy? Bộ dáng như từ trong tranh ra vậy, đúng là đẹp mắt.”
Cố Hề Hề cười khúc khích, quay đầu nhìn Doãn Tư Thần.
Từ trước tới nay Doãn Tư Thần đều không thích người khác khen anh xinh đẹp, nhưng hôm nay hình như là ngoại lệ.
“Đâu có đâu, vợ tôi càng xinh đẹp hơn.” Hai tay Doãn Tư Thần vẫn như cũ khoác lên vai cô, vừa nói liền giải thích được mối quan hệ của hai người.
Đám người xung quanh càng không ngừng hâm mộ.
Gương mặt Cố Hề Hề như bị bỏng vậy, rốt cuộc không có tâm tình xem tiếp, kéo Doãn Tư Thần rời đi.
Trở lại nhà, tiểu A lập tức cầm hai cái khăn lông qua, để Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề lau tay.
“Sao không nghỉ ngơi trong phòng?” Cố Hề Hề lau tay xong ngẩng đầu hỏi.
“Em không ở bên cạnh nên ngủ không được.” Doãn Tư Thần nói xong bá đạo ôm eo cô, nhanh chóng kéo cô vào phòng sau đó ôm lên giường, kéo chăn đắp muốn nghỉ ngơi.
Cố Hề Hề vừa muốn nhúc nhích, bên tai liền truyền đến âm thanh mệt mỏi của Doãn Tư Thần: “Đừng nhúc nhích, đã ba ngày tôi vẫn chưa ngủ rồi, tôi ôm em ngủ.”
Cố Hề Hề lập tức ngừng động.
Ba ngày không ngủ hả?
Đám tiểu B chăm sóc anh như thế nào vậy?
Tuy Cố Hề Hề không muốn đi ngủ nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Doãn Tư Thần, nhất thời cảm thấy không đành lòng, chỉ có để Doãn Tư Thần tùy ý ôm mình như vậy.
Nằm một lúc, ngược lại Cố Hề Hề có chút buồn ngủ, sau đó cũng từ từ ngủ mất.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Cố Hề Hề, khóe miệng Doãn Tư Thần quét xuống nụ cười thản nhiên, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nếu không phải tự mình thể nghiệm có lẽ chính anh cũng không tin đúng không?
Đi công tác mấy ngày, chỉ cần nằm xuống, trong đầu đều là thân hình mềm nhũn của Cố Hề Hề, làm cho anh trằn trọc, làm thế nào cũng không ngủ được.
Sau này liền mất ngủ, một chút buồn ngủ cũng không có.
Ngay từ đầu, Doãn Tư Thần cứ nghĩ là do thay đổi chỗ ngủ cùng với lệch múi giờ.
Nhưng sáng nay anh ăn sáng xong về phòng nghỉ ngơi nhưng nằm trên giường làm thế nào vẫn không ngủ được.
Rốt cuộc anh cũng hiểu, không phải là đổi chỗ ngủ hay lệch múi giờ mà là bên người vẫn luôn thiếu một thứ để cho anh có thể an tâm mà đi vào giấc ngủ.
Vừa nằm liền ngủ rất lâu.
Lúc Cố Hề Hề mở mắt ra vậy mà đã là buổi chiều rồi.
Ừ, ban ngày ngủ nhiều như vậy, có lẽ buổi tối không thể ngủ được rồi.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng hoạt động cánh tay, vừa muốn đứng dậy, cánh tay trên lưng lập tức ôm chặt.
Cố Hề Hề cười khổ.
Khi nào thì Doãn Tư Thần bá đạo như vậy rồi hả?
Nhìn đồng hồ, lúc nãy Doãn Tư Thần cũng chỉ mới ngủ tầm 5, 6 tiếng, Cố Hề Hề không muốn đánh thức anh liền tùy ý cho anh ôm, dựa vào người anh.
Cố Hề Hề không ngủ được nhưng không có chuyện gì để làm, cũng chỉ mở to hai mắt đánh giá gương mặt anh tuấn của Doãn Tư Thần.
Đây là lần đầu tiên giữa ban ngày mà Cố Hề Hề nhìn thẳng mặt anh.
Lúc anh ngủ, không có một chút khí thế sắc bén nào.
Giống như khí chất nghiêm nghị đó, toàn thân khí phách đó của người đàn ông hoàn toàn biến mất.
Ngũ quan Doãn Tư Thần có thể nói là tuyệt tác, cho dù Cố Hề Hề là con gái cũng không thừa nhận không được, Doãn Tư Thần còn đẹp hơn cô gấp trăm lần.
Nhìn bộ dáng ngủ say của anh, Cố Hề Hề không nhịn được vươn ngón tay, nhẹ nhàng miêu tả ngũ quan của anh.
Vừa miêu tả vừa cảm thán trong lòng: “vì sao trên thế giới lại có dung nhan tuyệt mĩ như vậy?
Lúc ngón tay Cố Hề Hề miêu tả đến môi của Doãn Tư Thần, đột nhiên Doãn Tư Thần há miệng cắn ngón tay cô.
Cố Hề Hề ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn, cô cho rằng Doãn Tư Thần đã tỉnh nhưng rõ ràng anh vẫn nhắm mắt không hề có động tĩnh gì.
Cố Hề Hề rút ngón tay nhưng dù cô lấy ra như thế nào vãn không cách nào rút ngón tay ra khỏi miệng Doãn Tư Thần.
Cái tên gia hỏa này… không phải là cố ý đấy chứ?
Cố Hề Hề cũng không thèm rút nữa, tùy ý để anh cắn ngón tay mình.
Quả nhiên giọng nói của Doãn Tư Thần vẫn mang theo sự buồn ngủ vang lên trên đầu cô: “Ánh mắt như vậy là thèm thuồng gương mặt tôi sao?”
Nhất thời mặt Cố Hề Hề đỏ lên.
Quả nhiên bị bắt quả tang rồi.
Doãn Tư Thần hơi mở mắt.
Dù mới chỉ ngủ có mấy tiếng thôi nhưng tinh thần của anh vẫn sáng láng, phong thái phấn chấn bừng bừng.
“Mấy giờ rồi?” rốt cuộc Doãn Tư Thần cũng buông tha cho cô, Cố Hề Hề ngượng ngùng rút tay về, cô không dám ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, càng không dám nói đến ngón tay vừa bị anh cắn lấy, màu toàn thân như bị thức tỉnh, điên cuồng kêu gào khát vọng với Doãn Tư Thần.
“Hai giờ rồi.” Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở miệng.
Lúc này Doãn Tư Thần mới buông lỏng cánh tay đang ôm eo co: “Đói bụng không?”
Cố Hề Hề bị anh hỏi như vậy, nhất thời cảm thấy bụng đói kêu vang rồi.
Nghe thấy tiếng kêu từ bụng Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần sung sướng nói: “Xem ra con trai anh đói rồi.”
Gương mặt Cố Hề Hề đỏ hơn.
Cô vẫn chưa bao giờ nói một câu như vậy với Doãn Tư Thần.
Cảm thấy một câu như vậy rất thích hợp đối với tình cảm vợ chồng thâm hậu.
Mà bọn họ bất quá chỉ…