Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 144: Chương 144: Chương 82: Ôm em đi vào giấc ngủ 2




Lúc này, cửa phòng bị gõ, giọng nói của tiểu A vang lên bên ngoài: “Tổng giám đốc, thiếu phu nhân, cơm trưa đã chuẩn bị xong.”

Khó trách tiểu A lại là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Doãn Tư Thần.

Anh ta luôn hiểu được lúc nào thì làm gì, nói gì.

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần ngồi dậy, rửa mặt đơn giản sao đó ra ngoài ăn.

“Mẹ tôi đâu?” Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn, trong phòng mẹ không có ai, không biết đi đâu rồi, cho nên thuận miệng hỏi.

“Giản phu nhân có việc ra ngoài, cơm tối không cần chờ bà ấy.” Tiểu A cực kì có trách nhiệm trả lời: “Thiếu phu nhân cứ yên tâm, có người đi theo sao bà ấy, bà ấy sẽ không xảy ra việc gì.”

Cố Hề Hề cảm kích cười cười với tiểu A.

Sau một loạt công việc phát sinh, tiểu A cũng dần thay đổi cách xưng hô với Giản Tiếu.

Điều này làm cho Cố Hề Hề và Giản Tiếu cực kì vui mừng.

Nơi nào có Doãn Tư Thần thì nơi đó sẽ có sự hoàn hảo đến cực điểm.

Dù tạm thời ở cái nơi chật chội 47m2 này nhưng cuộc sống của Doãn Tư Thần vẫn rất vô cùng hoàn mỹ.

Cố Hề Hề từng hoài nghi có phải anh mang đều bếp nhà hàng bên người hay không cho nên mặc kệ anh đi đến đâu, cũng có thể ăn đồ ăn cao cấp.

Không chỉ như vậy, còn có những người phục vụ khác, quả thật là tri kỉ vô cùng.

Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề ăn không sai biệt lắm lúc này mới từ từ nói: “Chúng ta cần phải trở về, ra ngoài đã mấy ngày rồi.”

“Vâng.” Cố Hề Hề rầu rĩ trả lời.

Doãn Tư Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Hề Hề: “Lo lắng cho mẹ em sao?”

Cố Hề Hề không nói gì.

“Tôi sẽ sắp xếp cho bà ấy một bảo mẫu chuyên chăm sóc cuộc sống cho bà ấy, cần gì liền bảo trực tiếp tới Doãn gia là được.” Doãn Tư Thần tiếp tục nói: “Còn người ba nuôi của em, em không cần lo, hiện tại ông ta đã ốc không mang nổi mình ốc, không có thời gian để quấy rầy mẹ em.”

Đôi mắt Cố Hề Hề sáng lên, ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần.

Loại chuyện gia đình này vốn Doãn Tư Thần không hề thích, nhưng anh vẫn giải thích cho Cố Hề Hề: “Bà nội Cố kia cũng không phải loại người dễ chọc, có bà ta ở căn nhà kia bới móc, em cảm thấy có thể thái bình được sao?”

Cố Hề Hề nghĩ đến bà nội và vợ mới của ba nuôi đánh nhau liền cảm thấy vui vẻ.

Hai bên đều không dễ chọc, đại khái người khổ nhát là cha nuôi không phải sao?

Hiện tại Cố Hề Hề kêu một tiếng ba cũng miễn cưỡng lắm rồi.

Cố gia, ở trong trí nhớ của cô cũng đủ nhiều rồi.

“Được.” Cố Hề Hề nhẹ nhàng trả lời.

Ra ngoài lâu như vậy cũng nên trở về.

Bên này xử lý rất tốt mình cũng có thể yên tâm.

Nghe Cố Hề Hề trả lời, tâm tình Doãn Tư Thần cực kì sung sướng.

Trong lòng Cố Hề Hề cũng hiểu được, sở dĩ Cố gia đi đến cục diện như ngày hôm nay thật ra đều do một tay Doãn Tư Thần tạo thành.

Chỉ cần bà nội Cố và Cố Gia Cường đấu tranh nội bộ thì không cón thời gian tìm Giản Tiếu gây phiền toái.

Chỉ cần có đủ thời gian, Giản Tiếu sẽ từ từ vượt qua đả kích, như vậy tương lại đều dễ dàng rồi.

Cố Hề Hề hiểu nỗi khổ tâm của Doãn Tư Thần, đương nhiên không thể nhận không công nhân tình của anh.

Đến tối, Cố Hề Hề ăn tối xong liền ra ngoài đi bộ, quả nhiên nghe thấy hàng xóm trong tiểu khu nghị luận đủ kiểu về chuyện trong nhà của Cố Gia Cường.

Khóe miệng Cố Hề Hề nhếch lên ý cười, làm thế nào cũng không áp xuống được.

Mới bắt đầu thôi.

Nếu ba nuôi biết thật ra từ đầu là ông ta không có khả năng sinh con, đứa bé trong bụng người vợ mới cưới của ông ta không phải là cửa ông ta, không biết sẽ có biểu tĩnh gì đây?

Chuyện này không thể gấp, người đê tiện luôn tự cho mình là trời.

Tối muộn, lúc này Giản Tiếu mới từ bên ngoài về

Giản Tiếu nói với Cố Hề Hề bà đã tìm được việc, làm ở trung tâm thương mại.

Bởi vì bà biết ngoại ngữ nhưng nói chuyện lại cực kì lưu loát cho nên bà có thể đánh bại nhiều người trẻ tuổi cùng cạnh tranh thuận lợi nhận được vị trí đó.

Nghe được tin mẹ tìm được việc, Cố Hề Hề thật lòng vui cho mẹ.

Mặc kệ là làm việc gì, chỉ càn có thể dung nhập vào xã hội thì đó chính là thành công.

Sáng ngày hôm sau, từ sớm đã có người thu thập này nọ.

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần ăn sáng cùng Giản Tiếu xong liền chào từ biệt.

Giản Tiếu lôi kéo tay Cố Hề Hề, không ngừng an ủi cô, để cô yên tâm.

Cố Hề Hề nhìn mẹ đã quên được, lúc này mới có thể yên tâm mà đi.

Từ quê về đến thành phố N cũng chỉ mất mấy tiếng.

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần về nhà, liền tới gặp Doãn lão phu nhân trước, nói hết tình hình trong nhà xong mới về nhà mình.

Doãn Tư Thần có việc ở công ty nên trực tiếp tới công ty.

Cố Hề Hề về nhà trước, ngồi xe lâu như vậy, cô thật sự hơi mệt.

Vừa vào nhà, thím Trương liền rạng rỡ đón chào: “Thiếu phu nhân, cô đã về, chuyến này vất vả rồi.”

Cố Hề Hề cười lắc đầu: “Thím có khỏe không, cuối cùng cũng có thể tâm sự rồi.”

Vào cửa, người giúp việc cúi người đổi đôi dép lê cho cô, một người khác dùng khăn lau ray, một người cầm ly sữa tới.

Cố Hề Hề uống hai ngụm sữa, lại nhìn ngăn tủ ngoài cửa, phía trên để một lá thư, liền mở miệng hói: “Đây là gì?”

Thím Trương trả lời: “Là thiếp mời hôm nay vừa đưa tới, chỉ đích danh đưa cho thiếu phu nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.