Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cố Hề Hề gật đầu, cầm thiệp mời ngồi xuống sô pha mở ra xem.
Nhìn có vẻ cũng không quan trọng, nhưng trong nháy mắt, cả người của Cố Hề Hề cũng bị kéo căng ra.
Đây vốn dĩ không phải là thiệp mời, mà là ảnh CT của bệnh viện.
Cố Hề Hề không học y, nên cô cũng không hiểu được điều gì.
Ánh mắt của Cố Hề Hề nhanh chóng chuyển qua phần tên ghi phía trên đó, tên này đã thành một điều cấm kỵ trong lòng cô, chỉ cần nhớ thoáng qua, sẽ cảm thấy tim của mình co giật vô cùng đau đớn.
Lâm Tiểu Nhã?
Tại sao?
Nếu đã vạch mặt rõ ràng, tại sao lại xuất hiện?
Tại sao cứ như âm hồn mà quấn lấy cô?
Cố Hề Hề vừa nhìn thấy tên này, đã cảm thấy trong lòng dâng lên sự luống cuống.
Tiện tay vứt hình CT này sang một bên, không muốn để ý đến nữa!
Nhưng Cố Hề Hề không để ý đến Lâm Tiểu Nhã nữa, cùng không có nghĩa Lâm Tiểu Nhã không để ý đến Cố Hề Hề nữa!
Cố Hề Hề còn chưa về phòng nghỉ, điện thoại đã vang lên.
Cố Hề Hề cầm lấy điện thoại, nhìn thấy một dãy số xa lạ, nhấn phím trả lời: “Alo...”
“Hề Hề, mình là Tiểu Nhã, mình có thể gặp cậu không?” trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lâm Tiểu Nhã.
Không hung hăng phách lối như lần trước, lần này giọng của Lâm Tiểu Nhã cũng trầm thấp hơn rất nhiều.
“Tôi không có ở nhà!” Cố Hề Hề lạnh lùng mà trả lời lại.
Đối với người phụ nữ này, Cố Hề Hề cho rằng mình rất chân thành, nhưng không ngờ, người bạn mà mình thật lòng, lại phản bội mình như vậy.
Ai nói chỉ có tình yêu mới làm tổn thương con người?
Tình bạn cũng có thể làm cho lòng mình hóa tro tàn!
Cố Hề Hề vừa định tắt điện thoại, tiếng của Lâm Tiểu Nhã vội vàng vang lên trong điện thoại: “Mình thấy cậu đã về nhà rồi, Hề Hề, cậu nghe mình nói trước đã, mình gửi CT cho cậu, cậu đã xem chưa? Mình cũng không sống được bao lâu nữa, Hề Hề, mình sắp chết rồi! Trước khi mình chết, chỉ muốn được gặp cậu một lần! mình thật sự không có ý gì khác, mình chỉ muốn gặp cậu thôi! Dù sao thì chúng ta cũng lớn lên bên nhau, chúng ta có vô số những hồi ức đẹp đẽ, thật sự cậu có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao? Cậu có thể, nhưng mình không làm được!”
Ngón tay của Cố Hề Hề run lẩy bẩy.
Lâm Tiểu Nhã nói gì vậy?
Cô ấy lại muốn lừa mình sao?
“Mình không có lừa cậu, mình thật sự không thể sống được bao lâu nữa, đó là hình CT của mình, trong đó có khối u, bác sĩ nói cho dù mình có cắt bỏ thì cũng sẽ trở thành người thực vật!” Lâm Tiểu Nhã sụt sịt, dường như đang khóc: “Thời gian của mình không còn nhiều nữa, đời này, mình đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng mình cũng không hề hối hận, hối hận lớn nhất của mình chính là đã làm tổn thương cậu, Hề Hề, mình chỉ muốn gặp cậu một lần thôi, mình thật sự không có ý gì khác đâu!”
U não?
2 chữ này nổ tung trong đầu của Cố Hề Hề!
Sao lại bị u não?
“Cô đang ở đâu?” Cố Hề Hề lấy lại bình tĩnh, nghe được trong giọng nói của mình mang theo sự run rẩy.
Lâm Tiểu Nhã nói thật khẽ: “Mình đang ở nhà hàng Michelin cách nhà cậu không xa, mình đang ở đây đợi cậu!”
Tắt điện thoại, Cố Hề Hề ngẩn ra tại chỗ.
Lâm Tiểu Nhã..bị u não?
Đang yên đang lành sao lại bị u não?
Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, cả buổi trời mới lấy lại được tinh thần, không kịp theo quần áo, đã cầm lấy túi xách xoay người chạy ra ngoài.
Ngượi trợ lí thân thiết ở bên cạnh lập tức hỏi: “Thiếu phu nhân, cô đang...”
“Tôi cần ra ngoài một lát!” Cố Hề Hề nói thẳng: “Tôi sẽ đến nhà hàng Michelin cách đây không xa, Lâm Tiểu Nhã tìm tôi có việc, các người đừng đi theo tôi, nếu có việc gì tôi sẽ gọi điện cho các người!”
Vài người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh!
“Tôi không sao đâu, nếu nửa tiếng sau tôi còn chưa về, các người có thể đi tìm tôi!” Cố Hề Hề biết bọn họ đang lo lắng điều gì, nói thẳng ra: “Được rồi, đừng ngớ ra nữa, nên làm gì thì làm đi!”
Cố Hề Hề đổi giày, nhanh chóng ra khỏi cửa đi đến nhà hàng Michelin.
Vốn là người mẫu của Milan, nên thật sự rất nổi bật trong một nhóm người.
Giây phút Cố Hề Hề nhìn thấy Lâm Tiểu Nhã, thật sự cảm thấy cảm xúc hỗn loạn.
Thấy Cố Hề Hề đến, ánh mắt của Lâm Tiểu Nhã rơi xuống phần bụng của Cố Hề Hề.
Biểu cảm của Lâm Tiểu Nhã phức tạp đến không thể nói thành lời.
Cố Hề Hề ổn định tinh thần trở lại, lúc này mới đi qua, ngồi xuống trước mặt của Lâm Tiểu Nhã: “Cô tìm tôi có việc gì sao?”
Lâm Tiểu Nhã cười khổ: “Hề Hề, sao cậu lại dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình? Cậu của trước kia, không phải như thế!”
Cố Hề Hề ngước mắt nhìn Lâm Tiểu Nhã.
Mình của trước kia đã bị cô ấy tự tay giết chết rồi!