Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 150: Chương 150: Chương 85: Chính thức làm quen! 2




Chờ sau khi bọn họ rời đi, Lâm Tiểu Nhã cũng không có đi vào toilet, cô mở di động, bật camera nhằm hướng Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân.

Vừa lúc Mặc Tử Hân nói chuyện với Cố Hề Hề, cô vì phải tỏ vẻ lễ phép, buông xuống dao nĩa trong tay, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Mặc Tử Hân.

Lâm Tiểu Nhã chớp ngay thời cơ, chụp răng rắc vài tấm ảnh.

Nhẹ nhàng khép cửa lại, sắc mặt Lâm Tiểu Nhã lập tức thay đổi, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh.

Cố Hề Hề, cô trãi qua nhiều chuyện như vậy, nhưng có vẻ vẫn chưa khôn ra được chút nào!

Cô ngu ngốc như vậy, dễ dàng mắc bẩy như thế, không lừa cô thì lừa ai đây?

Lâm Tiểu Nhã đi đến toilet tùy tiện lau qua quần áo rồi trở lại.

Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân tán gẫu vài câu, lúc này mới bất giác phát hiện đối phương so với Doãn Tư Thần cũng không thua kém gì.

“A, thì ra anh chính là Mặc Tử Hân của Mặc thị!” Cố Hề Hề ngượng ngùng: “Hôm đó, thật sự xin lỗi.”

Lỗ tai Lâm Tiểu Nhã dựng thẳng: Ngày đó? Là ngày nào? Bọn họ đã từng gặp mặt trước đó sao?

Không ngờ Cố Hề Hề lại may mắn như vậy hơn nữa còn không biết xấu hổ!

Ở thành phố N không bao lâu đã đi quyến rũ hai đại nam thần.

Ánh mắt Lâm Tiểu Nhã lấp lánh, xen vào: “Hề Hề, Mặc tổng ở trong nước được xem là kim cương vương lão ngũ*! Gia cảnh phía sau nói ra sợ sẽ hù chết cậu!”

*Kim cương vương lão ngũ chỉ những ngườiđàn ông hội tụ tiêu chuẩn: đẹp trai, giàu có, học thức cao, giỏigiang và khiêm tốn.

Vẻ mặt Cố Hề Hề mờ mịt: “Hả? Bối cảnh gì? Anh ấy không phải là tổng giám đốc của Mặc thị sao?”

“Đâu chỉ như vậy...” Lâm Tiểu Nhã còn muốn nói tiếp.

Mặc Tử Hân lập tức ngắt ngang lời cô: “Tôi cũng không có bối cảnh gì đặc biệt cả, lần này đến thành phố N, cũng coi như là người mới, về sau có gì không rõ mong hai vị vui lòng chỉ giáo!”

Lâm Tiểu Nhã lập tức tươi cười trả lời: “Cứ tự nhiên, đó là vinh hạnh của chúng tôi.”

Cố Hề Hề nhìn thời gian cũng không còn sớm, đáng tiếc đêm nay không thể cùng Lâm Tiểu Nhã tâm sự.

Mặc Tử Hân thăm dò sắc mặt, biết Cố Hề Hề đang muốn rời khỏi, lập tức tao nhã lau miệng: “Lát nữa hai người về như thế nào? Có muốn tôi đưa hai người về không?”

Cố Hề Hề vẫn chưa kịp mở miệng, Lâm Tiểu Nhã đã lập tức cười tủm tỉm nói: “Vậy tốt quá! Hề Hề không có lái xe, vừa lúc phiền Mặc tổng đưa cô ấy về.”

Cô quay đầu nhìn Lâm Tiểu Nhã.

Lâm Tiểu Nhã liền thấp giọng nói với cô: “Lát nữa tôi phải đến bệnh viện tiêm thuốc, không thể đưa cậu về được, xin lỗi nha Hề Hề, Mặc tổng cũng là người đáng tin cậy!”

Nếu Lâm Tiểu Nhã phải đến bệnh viện, Cố Hề Hề cũng không thể nói gì thêm.

“Không cần, tôi bắt xe về là được rồi.” Cố Hề Hề cười với Mặc Tử Hân nói: “Dù sao cũng không phải rất xa.”

“Vẫn nên để tôi đưa cô về thì hơn.” Mặc Tử Hân đứng lên, khiêm tốn nói: “Yên tâm đi, kỹ năng lái xe của tôi cũng không tệ.”

Câu này khiến Cố Hề Hề một trận mặt đỏ.

Cô thật sự không có ý này...

Lâm Tiểu Nhã đảo qua lại giữa Mặc Tử Hân và Cố Hề Hề.

Đã đến nước này, nếu cô còn không nhìn ra được Mặc Tử Hân có hứng thú đối với Cố Hề Hề thì chính là một kẻ thiểu năng.

“Hề hề, đừng cố chấp nữa. Để cậu về một mình tôi cũng không yên tâm, vẫn nên để Mặc tổng tiễn cô một đoạn đi.” Lâm Tiểu Nhã không ngừng phân bua, cô đẩy Cố Hề Hề ra khỏi phòng, thẳng đến đem Cố Hề Hề đưa lên xe Mặc Tử Hân mới thôi.

Tai Cố Hề Hề có chút ửng hồng, cô ngồi bên cạnh ghế lái phụ nói: “Thật ngại quá, anh bận rộn như vậy, lại còn phải...”

“Là tôi tự nguyện.” Mặc Tử Hân mỉm cười ngắt ngang lời Cố Hề Hề: “Có thể phục vụ Cố tiểu thư, là vinh hạnh của tôi.”

Cố Hề Hề nhất thời không biết nên nói gì.

Đối phương khiêm tốn phong độ như vậy. Nếu như mình nói đã kết hôn rồi có thể hay không khiến người ta nghĩ mình quá tự tin?

Nhưng mà, Cố Hề Hề có thể cảm thấy được ánh mắt Mặc Tử Hân là lạ.

Mỗi lần anh nhìn về phía cô, ánh mắt đó như muốn xuyên thấu mọi thứ.

Cái loại cảm giác này, thật sự rất kỳ lạ.

Tuy nhiên, những lời này cô cũng không nói ra...

Sau khi Mặc Tử Hân và Cố Hề Hề rời đi, Lâm Tiểu Nhã thu hồi sự tươi cười trên khuôn mặt, cô lấy di động ra mở ảnh chụp lên xem, khóe miệng nở một nụ cười tàn độc.

Ngón tay vừa động, tấm ảnh lập tức được gửi đi.

Mặc Tử Hân lái xe tốc độ không quá nhanh, lại đúng lúc gặp kẹt xe, chỉ có thể ở giữa dòng xe mà chậm rãi tiến về phía trước.

Hai người đều không có nói chuyện với nhau, cả không gian trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Cố Hề Hề nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, nhẹ nhàng quay đầu nhìn ra cửa xe ra vẻ đang ngắm phong cảnh.

Vừa lúc phía trước đèn đỏ, Mặc Tử Hân nhịn không được quay đầu nhìn Cố Hề Hề.

Giống! Quá giống!

Nhất là sườn mặt, cơ hồ giống nhau như đúc!

Tim Mặc Tử Hân đột nhiên nhói lên một cái!

Anh nhấc tay đè chặt lại ngực.

Nơi đó, kể từ lúc Nặc Nặc qua đời, chưa từng đập mạnh như vậy.

Giờ phút này, lại vì cô gái đang ngồi ghế lái phụ kia mà nhói lên.

Nặc Nặc, có phải em đang nhắc nhở anh, cô ấy chính là món quà mà em gửi đến không?

Cố Hề Hề từ sự phản chiếu của mặt kính nhìn thấy ánh mắt chất chứa bao tình cảm kia của Mặc Tử Hân, nhất thời kinh ngạc.

Cố Hề Hề chớp chớp mắt cố nhìn rõ, Mặc Tử Hân đã quay đầu, tiếp tục lái xe.

Chẳng lẽ mình bị hoa mắt?

Nhất định là vậy!

Cố Hề Hề không có để cho Mặc Tử Hân đưa đến trước cửa, khi cách nhà còn một khoảng nửa cô bảo anh thả mình xuống.

“Cám ơn anh đã đưa tôi về.” Cố Hề Hề khách sáo nói lời cám ơn.

Mặc Tử Hân nhìn Cố Hề Hề xoay người rời đi, không biết tại sao, đáy lòng lại dấy lên cảm giác trận vắng vẻ.

Đã nhiều năm như vậy, có vô số những người con gái thầm thương trộm nhớ sau lưng anh.

Nhưng trừ Nặc Nặc ra, Mặc Tử Hân chưa từng để mắt đến cô gái nào.

Nặc Nặc qua đời đã lâu, trừ cô ấy ra thì Cố Hề Hề là người thứ hai khiến tim anh đập mạnh đến thế.

Khuôn mặt cô và Nặc Nặc giống nhau như đúc, tựa như lời nguyền cứ quẩn quanh tầm mắt anh, không rời đi.

Cố Hề Hề nhìn ánh mắt Mặc Tử Hân, đáy lòng cảm thấy có chút tức giận.

Ai cũng nói Mặc tổng tao nhã ôn hòa, đối đãi với bất kì người nào cũng nhẹ nhàng, nhưng tại sao khi nhìn cô, ánh mắt anh lại suồng sã như vậy?

Cố Hề Hề không nói thêm một lời vô nghĩa nào nữa, xoay người bước đi, không bao giờ muốn nói chuyện với người này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.