Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mặc Tử Hân vẫn nhìn theo bóng dáng của Cố Hề Hề chậm rãi biến mất, lúc này mới lưu luyến thu hồi tầm mắt chính mình.
“Mình bị làm sao vậy?” Mặc Tử Hân cười khổ, lầm bầm nói: “Đã vậy lại còn thiếu kiên nhẫn. Chẳng lẽ là do quá nhớ nhung Nặc Nặc?”
Mặc Tử Hân bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này mới quay đầu xe rời đi.
Cố Hề Hề về đến nơi, cô liền phát hiện không khí trong nhà có chút kỳ lạ.
Quản gia cùng với tất cả những người giúp việc đều đứng đó, câm như hến.
Cố Hề Hề vừa đi qua, cô nhìn thấy trên mặt đất có thứ gì đó.
Doãn Tư Thần đứng trước tủ kính đưa lưng về phía bên này, không nói một lời nào.
Cơ thể kéo căng, khiến mọi người ở đây hiểu được, anh đang tức giận, cực kỳ tức giận!
“Đi đâu?” Doãn Tư Thần mở miệng.
Cố Hề Hề ngẩn ra, trả lời: “Tôi đi ra ngoài, trước đó có nói với người trong nhà rồi mà.”
“Đi gặp ai?” Doãn Tư Thần dường như đang cực kỳ phẫn nộ mà hỏi những lời này.
Cố Hề Hề cảm thấy kỳ quái, Doãn Tư Thần tại sao lại có bộ dạng tức giận như thế?
Đúng rồi, Lâm Tiểu Nhã và Doãn Tư Thần trước đây từng có quan hệ với nhau.
Cô đi gặp Lâm Tiểu Nhã, có lẽ anh ấy không vui?
Chỉ có điều, trước khi đi cô có nói qua với thím Trương, cũng đâu phải là cô nói dối.
“Đi gặp Lâm Tiểu Nhã.” Cố Hề Hề thẳng tanh trả lời: “Cậu ấy... Hẹn tôi ra ngoài gặp mặt.”
Doãn Tư Thần đột nhiên xoay người, chỉ cần hai bước đã lập tức vọt tới trước mặt Cố Hề Hề, đưa tay ôm lấy bả vai cô, khóe mắt hẹp dài hung hăng xoi mói, dường như đang rất nhẫn nhịn, khiến cho Cố Hề Hề run rẩy!
Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy qua Doãn Tư Thần có bộ mặt tức giận như vậy!
Hơn nữa cô cũng không biết lúc anh nổi giận lại đáng sợ như thế!
“Vậy à?” Doãn Tư Thần hé răng nhả ra hai chữ này, ngón tay đột nhiên thô bạo xoa môi Cố Hề Hề, thô lỗ chà lau khóe miệng cô.
Cố Hề Hề bị động tác của Doãn Tư Thần làm cho hoảng sợ, cô mất mạnh tay anh, tức giận kêu lên: “Doãn Tư Thần, anh phát điên rồi à!”
“Tôi nổi điên sao?” Anh hỏi lại, bộ dạng giống như sát thần từ trên cao nhìn xuống Cố Hề Hề: “Xem ra trong khoảng thời gian này đã nuông chiều em quá mức! Thế nên em mới làm càn như vậy!”
Cố Hề Hề xoay người không muốn để ý tới Doãn Tư Thần nữa.
Nhưng cô còn chưa đi được hai bước, liền bị ai đó nắm chặt tay, ngay sau đó, cả người Cố Hề Hề bị đẩy ngã lên sô pha!
Cô còn chưa kịp hét lên, ngay sau đó thân thể của ai kia đã áp lên người Cố Hề Hề.
“Doãn Tư Thần, anh điên rồi!” Cố Hề Hề nhất thời sợ hãi, từ lúc cô và anh kết hôn đến bây giờ, Doãn Tư Thần đối với cô vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Cho tới bây giờ anh chưa từng có một hành động quấy rối nào với cô.
Nhưng trước mắt rõ ràng anh muốn...
“Tôi điên rồi, tôi điên rồi mới có thể cho em nhiều đặc quyền như vậy!” Đôi mắt Doãn Tư Thần như hai đóm lửa nhìn Cố Hề Hề, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nanh tinh xảo của cô anh lại không nhẫn tâm mà trừng phạt.
Khoảnh khắc nhận được ảnh chụp từ một người xa lạ nào đó gửi đến, Doãn Tư Thần trực tiếp ném mạnh di động lên sàn nhà, nháy mắt chiếc điện thoại đã vỡ tan tành!
Vợ của anh, lại có thể cười với người đàn ông khác?
Cô chưa từng cười vui vẻ như thế với anh bao giờ!
Trong đó còn có một tấm ảnh, người đàn ông kia cúi người giúp Cố Hề Hề thắt dây hệ an toàn! Tư thế vô cùng thân mật!
Mà đó không phải là ai khác, mà chính là đối thủ ngang tài ngang sức với anh Mặc Tử Hân!
Cố Hề Hề, làm tốt lắm!
Còn chưa có ly hôn, đã tìm được nơi để gả đi rồi sao?
Nhưng tôi cũng chưa từng nói sẽ thả em rời đi, đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi tôi!
Nhiệt độ xung quanh ngày càng thấp, quản gia và đám người giúp việc đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Cố Hề Hề dùng sức chống lại ngực Doãn Tư Thần, thế nhưng nơi đó lại cứng như tảng đá, không thể lay động nổi.
Cô hoàn toàn không biết anh phát điên vì chuyện gì.
Cho dù cô có đi gặp bạn gái cũ của anh, anh có thể tức giận đến mức này sao?
“Doãn Tư Thần, anh buông ra, nếu không anh sẽ làm bị thương đến đứa nhỏ!” Cố Hề Hề nhất thời nôn nóng, mở miệng liền nói như thế: “Anh đừng như vậy...”
“Vậy sao?” Khóe miệng Doãn Tư Thần hiện lên một nụ cười lạnh: “Đột nhiên tôi lại nhớ đến, chúng ta kết hôn lâu như vậy, dường như vẫn chưa thực hiện qua nghĩa vụ của vợ chồng!”
Cố Hề Hề nhất thời trợn mắt há hốc mồm!
Anh ta nói cái gì thế?
Nghĩa vụ sao?