Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 154: Chương 154: Chương 87: Tổn thương tôi, anh vui không? 2




Chỉ cần đứa bé thuận lợi ra đời, cô sẽ lập tức rời khỏi Doãn gia, rời khỏi anh.

Cố Hề Hề không trả lời Doãn Tư Thần, có lẽ anh vốn không cần cô đáp lại.

Doãn Tư Thần đi thẳng đến cửa, không nghe Cố Hề Hề nói một chữ, đáy lòng Doãn Tư Thần dần nổi lên bão táp.

Cô chán ghét mà vứt bỏ cùng anh tiếp xúc sao?

Mặc Tử Hân đến thành phố N mới mấy ngày?

Cô liền đối với anh tuyệt vọng rồi?

Doãn Tư Thần cũng không nói thêm chữ nào, hung hăng rời đi.

Cố Hề Hề đứng lên, yên lặng trở lại phòng.

Chăn nệm trên giường đã được đổi toàn bộ, Cố Hề Hề nằm trên giường một mình, nhưng trằn trọc trở mình thế nào cũng không ngủ được.

Mặc dù ngoài miệng nói là không thèm để ý, nhưng Cố Hề Hề vẫn không khỏi suy đoán Doãn Tư Thần đi nơi nào.

Là đi gặp chủ nhân của thanh âm đó sao?

Cố Hề Hề không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy dựa vào đầu giường chơi điện thoại.

Đột nhiên, một tin nhắn hiện lên.

Tin nhắn chiếm cả màn hình điện thoại, trên màn hình là một tấm ảnh mơ hồ được chụp bằng điện thoại, hung hăng đâm vào lòng Cố Hề Hề.

Mặc dù ảnh mơ hồ, nhưng Cố Hề Hề vẫn nhìn ra đây là Doãn Tư Thần và một người phụ nữ uống rượu với nhau.

Quả nhiên.

Ha ha…

Cố Hề Hề, lúc này mày có thể chết tâm chưa?

Doãn Tư Thần không phải đã sớm nói rõ với mày, chỉ là vợ chồng hợp đồng sao?

Giữa anh ấy và mày chỉ có hợp đồng mà thôi.

Anh ấy không có phụ nữ ở bên ngoài mới không bình thường.

Anh ấy tốt với mày, chỉ vì mày là mẹ của đứa bé mà thôi.

Huống chi, chỉ là tạm thời.

Vừa sinh đứa bé này, thì phải đường ai nấy đi.

Cố Hề Hề hít sâu một hơi, nhưng phát hiện không biết mặt mình từ lúc nào đã đầy nước mắt.

Doãn Tư Thần, nếu chúng ta chỉ là vợ chồng hợp đồng, tại sao anh còn tốt với tôi?

Lần lượt khiến tôi cảm kích, lần lượt khiến tôi cảm động, lần lượt khiến tim tôi mất cảnh giác.

Đến khi tôi toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, anh lại dùng cách như thế để cho tôi thấy rõ địa vị và lập trường của mình.

Thật ra anh hoàn toàn có thể không cần như vậy.

Anh chỉ cần nói một câu.

Tôi sẽ không day dưa.

Được rồi, thì ra tất cả cũng chỉ là tôi tự mình đa tình.

Từ nay về sau, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.

Dù sao vẫn cảm ơn anh bận tâm giúp tôi giải quyết Cố gia.

Cố Hề Hề tắt điện thoại, buộc mình chìm vào giấc ngủ, nhưng càng ép buộc càng không ngủ được.

Còn bên kia, Doãn Tư Thần xuất hiện trước quầy bar, không nhịn được nói: “Được rồi, tôi đã đến, cô có thể nói. Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân xảy ra chuyện gì?”

Một bóng người chậm rãi xoay người, nụ cười khả ái nhìn Doãn Tư Thần.

“Là cô?” Doãn Tư Thần cũng có chút bất ngờ.

Thời điểm anh ở thư phòng nhận được hai tin nhắn nặc danh, nói nếu muốn biết chuyện giữa Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân, đến quán bar gặp mặt.

Lâm Tiểu Nhã cười rất vui vẻ: “Tư Thần, chúng ta rốt cuộc lại gặp mặt.”

Tròng mắt Doãn Tư Thần trầm xuống, xoay người muốn đi.

Lâm Tiểu Nhã không ngăn cản Doãn Tư Thần, chỉ chậm rãi nói: “Chẳng lẽ anh không muốn biết, hôm nay Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân nói cái gì?”

Doãn Tư Thần dừng chân lại.

“Tối nay em mời anh.” Lâm Tiểu Nhã đắc ý nhìn Doãn Tư Thần: “Chỉ cần anh uống ly rượu này, em liền nói cho anh. Hẳn anh biết, chuyện của Mặc Tử Hân, người khác rất khó nghe được. Chỉ cần bọn họ không nói, anh rất khó biết rõ giữa bọn họ nói cái gì.”

Trong mắt Doãn Tư Thần trong nháy mắt dấy lên lửa giận.

Tầm mắt lạnh lùng quét qua Lâm Tiểu Nhã, nhưng lòng hiếu kỳ chiến thắng tất cả.

Doãn Tư Thần đưa tay nhận lấy ly rượu Lâm Tiểu Nhã đưa tói, cụng ly cùng Lâm Tiểu Nhã.

Người núp trong bóng tối kịp thời chụp tấm hình này gửi cho Cố Hề Hề.

“Tư Thần, anh quan tâm Cố Hề Hề đến thế sao? Chỉ cần cô ta sinh đứa bé không phải được rồi sao?” Lâm Tiểu Nhã si ngốc nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Doãn Tư Thần, nhẹ nhàng nói: “Chờ sinh đứa bé, để cho Cố Hề Hề trở về vị trí của mình, chúng ta bắt đầu lại có được không? Tư Thần, em thật sự không thể không có anh…”

Lâm Tiểu Nhã đưa tay muốn vuốt ve mặt Doãn Tư Thần, lại bị Doãn Tư Thần thô bạo đẩy ra.

“Dina, kiên nhẫn của tôi có hạn.” Doãn Tư Thần lạnh như băng nói.

Nếu cô ta tiếp tục không trả lời như thế, anh không ngại dùng thủ đoạn.

Lâm Tiểu Nhã chật vật, gần như cắn răng nghiến lợi nói: “Được, nếu anh muốn biết, em liền nói hết cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.