Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cố Hề Hề nằm trên giường, lăn qua lăn lại, làm sao cũng không ngủ được.
Thật vất vả mơ mơ màng màng ngủ, lại bị tiếng cửa mở trong nháy mắt thức tỉnh.
Cô có thể cảm giác được cửa phòng bị mở ra, nhưng người kia không đi vào, hiển nhiên dừng chân ở cửa trong chốc lát rồi đóng cửa rời đi.
Cố Hề Hề cũng không biết trong lòng có tư vị gì.
Luôn cảm thấy vắng vẻ.
Rất khó chịu, nhưng lại không nói được tại sao khó chịu.
Hoặc là nói, đó là cảm giác mất mác vì không rơi vào khoảng không mong đợi.
Cố Hề Hề rất nhanh tỉnh táo lại.
Mất mác? Tại sao phải mất mác?
Mong đợi? Tại sao phải mong đợi?
Cố Hề Hề nhất thời không còn buồn ngủ.
Thanh âm cửa thư phòng bên cạnh mở rồi lại đóng, đâm đến đáy lòng Cố Hề Hề.
Anh quả nhiên.
Cố Hề Hề vô lực cười một tiếng.
Lúc này, rốt cuộc có thể chết tâm rồi chứ?
Sau khi Doãn Tư Thần vào thư phòng, nhanh chóng mở máy tính.
Điện thoại Tiểu A rất nhanh gọi đến: “Tổng giám đốc, đã gửi tài liệu ngài muốn.”
“Được, tôi biết.” Doãn Tư Thần cúp điện thoại, nhanh chóng mở máy vi tính, tìm được email Tiểu A gửi đến.
Vừa nhìn, Doãn Tư Thần liền ngẩn người.
Ngón tay Doãn Tư Thần chạm vào hình ảnh 2 người trên màn hình, không khỏi lầm bầm: “Sao có thể? Sao 2 người giống nhau như đúc?”
Tấm ảnh hiện lên trên màn hình vi tính Doãn Tư Thần chính là tài liệu Tiểu A thu thập được.
Không khỏi thừa nhận thế lực Tập đoàn Doãn thị mạnh mẽ và đáng sợ.
Chỉ là Lâm Tiểu Nhã chỉ nói ngắn gọn, Doãn Tư Thần đã nhạy bén phát giác cái gì, ngay sau đó cho Tiểu A lập tức điều tra Mặc Tử Hân.
Tiểu A điều tra Mặc Tử Hân, ngoài ý muốn phát hiện, Mặc Tử Hân có một vị hôn thê đã qua đời, giống Cố Hề Hề như đúc.
Phát hiện này dọa Tiểu A giật mình, hắn cho là mình hoa mắt.
Tiểu A thuận tay điều tra vị hôn thê Mặc Tử Hân.
Vân Nặc, năm nay 23 tuổi, Đại tiểu thư Vân gia.
Từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, bốn năm trước định kết hôn với Mặc Tử Hân, lại mất vào 21 tuổi.
Vân gia vì Vân Nặc qua đời, thu hồi sản nghiệp, di chuyển đến một thành phố xa xôi sinh sống.
Tiểu A điều tra cả cuộc đời Vân Nặc.
Thời điểm Doãn Tư Thần thấy phần báo cáo này, cũng không nhịn được có loại ghen tỵ hồng nhan.
Vân Nặc trong hình, mặc dù ngũ quan hoàn toàn giống Cố Hề Hề, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.
Thành khiết thuần chân.
Mặc dù sinh mạng cô ta dừng lại ở tuổi 21, nhưng trong tay có không ít giải thưởng lớn trên thế giới. Cô ta là họa sĩ, thậm chí ở nước ngoài bán được hơn 10 triệu đô la.
Cô ta tinh thông 8 ngôn ngữ, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú không gì không thể.
Khó trách thời đại học, được bình chọn là nữ thần có 1 không 2.
So sánh với Vân Nặc, Cố Hề Hề Hề nhất định là sống bụi đời, vịt con xấu xí.
Nếu như hình dung hai cô bằng một trời một vực, vậy Vân Nặc chính là đám mây cao cao tại thượng, còn Cố Hề Hề chính là đám bùn mặc cho người khác giẫm dưới chân.
Xem ra Mặc Tử Hân tiếp cận Cố Hề Hề quả nhiên là có mục đích khác.
Doãn Tư Thần nheo mắt, ngón tay không ngừng gõ mặt bàn.
Nha đầu ngu ngốc đó, cô có biết mục đích của Mặc Tử Hân không?
Mặc Tử Hân có thể vì ngoại hình Cố Hề Hề giống như Vân Nặc nên có mục đích gì với Cố Hề Hề không?
Chuột đồng nhỏ ngu ngốc như thế, nhưng anh vẫn lo lắng cho cô.
Vừa nghĩ đến hình ảnh đó, lửa giận trong tim Doãn Tư Thần không nhịn được mà bừng lên.
Anh điều tra Mặc Tử Hân, trong hai năm Vân Nặc qua đời, cuộc sống của Mặc Tử Hân sạch sẽ đến đáng sợ.
Mà hôm nay anh ta đột nhiên xuất hiện ở thành phố N.
Là trùng hợp sao?
Sáng hôm sau.
Cố Hề Hề mơ mơ màng màng tỉnh lại. cầm đồng hồ báo thức trên đầu giường nhìn, đã hơn tám giờ.
Cố Hề Hề vội vàng ngồi dậy.
Hôm nay cô muốn đến công ty làm việc.
Quãng thời gian trước coi như là nghỉ phép, hiện tại cô trở lại, dĩ nhiên là muốn tiếp tục công việc.
Mặc dù mẹ đã hoàn toàn thoát khỏi Cố gia, nhưng nhiều năm như vậy, mẹ không giữ cho bản thân một đồng tiền dưỡng lão nào.
Cô sớm muộn cũng rời khỏi Doãn gia.
Rời khỏi Doãn gia, cũng đồng nghĩa với việc cô không thể làm việc ở Tập đoàn Doãn thị nữa.
Cho nên, thời điểm còn có thể, phải kiếm thật nhiều tiền mới được.
Cố Hề Hề nhanh chóng thức dậy, tắm rửa.
Nữ giúp việc nghe động tĩnh Cố Hề Hề rời giường, gõ cửa đi vào hỏi Cố Hề Hề: “Thiếu phu nhân, hôm nay cô phải đi đâu sao?”
“Chuẩn bị cho tôi đồ làm việc, tôi phải đến công ty.” Cố Hề Hề hỏi: “Doãn Tư Thần… đâu?”
Lời nói Cố Hề Hề dừng một chút, rõ ràng không tự tin.
Tối qua, cả đêm Doãn Tư Thần không về phòng nghỉ ngơi.
Xem ra, anh định dùng cách này để cho cô thấy rõ vị trí của mình.
Cô sẽ không được cưng chiều mà kiêu nữa, lui về vị trí vốn có của mình.
Cô cần tiền, liền dựa vào hai tay mình kiếm ra.