Cô Vợ Hung Dữ

Chương 19: Chương 19: Cái tốt của Nguyệt Nguyệt




Sau khi sự việc bên phía Nguyệt Nguyệt đã định xong rồi, ông cụ Khúc vẫn lo lắng, ông đích thân đưa Nguyệt Nguyệt đến bệnh viện kiểm tra đàng hoàng, băng bó xong thì vào cửa hàng bách hóa mua tất cả đồ ăn và quần áo mà Nguyệt Nguyệt thích, chỉ sợ cô đi sẽ chịu khổ. Thế nhưng, Nguyệt Nguyệt nhìn được tâm ý của ông cụ Khúc, cô vẫn lắc đầu. Cô nói, “Ông nội, con đi học võ, giống như các bạn khác thôi. Thầy giáo hẳn là đối xử bình đẳng, cho nên con sẽ không mang theo những thứ này đâu.”

“Nhưng Nguyệt Nguyệt, con đem theo mấy thứ này đi, đây là những đồ con thích ăn…” Ông cụ Khúc nhìn thấy ánh mắt quật cường của cô, vội vàng nhẫn nhịn xót xa trong lòng mà khuyên nhủ.

Thực ra, nếu có thể, nếu ông có thể chịu được đau lòng thì cũng có thể coi nhẹ ý nguyện của Nguyệt Nguyệt, ông sẽ không cho cô đi. Nhưng cuối cùng ông vẫn không nỡ. Cho dù biết cháu gái mình muốn đi chịu khổ, muốn bị giày vò, có muôn vàn không nỡ và đau lòng, nhưng ông vẫn nhịn xuống mà để cô đi.

Bởi vì đó là cháu gái Nguyệt Nguyệt của ông, cháu gái bảo bối mà ông nhìn thấy từ nhỏ đến lớn lên. Nguyệt Nguyệt luôn luôn ngọt ngào dịu dàng gọi ông là “Ông nội”.

Cho nên cuối cùng ông cụ Khúc vẫn thỏa hiệp.

Ông đích thân tiễn Nguyệt Nguyệt và ông Hạng đi, đợi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Nguyệt Nguyệt, ông vẫn còn đứng ở bên kia ngóng nhìn thật lâu. “Haiz, Nguyệt Nguyệt, ông nội chờ con trở về…”, ông cụ thì thào nói, vẻ tiêu điều trên khuôn mặt ông khiến cho phó quan Lý đứng bên cạnh không nhịn được mà lo lắng.

Từ sau khi nhà họ Khúc có bảo bối Khúc Nguyệt Nguyệt này, mỗi ngày đi làm ông cụ đều mặt mày hớn hở, tình trạng sức khỏe tốt hơn rất nhiều, khí sắc hằng ngày rất tốt.

Hơn nữa, điều đáng quý nhất chính là Khúc Nguyệt Nguyệt là hòn ngọc quý trên tay của cả nhà họ Khúc cũng không làm bộ làm tịch, không vì được chiều chuộng mà kiêu ngạo. Cô rất lễ phép với tất cả mọi người. Mỗi lần ông cụ đưa Nguyệt Nguyệt qua đây, cô sẽ luôn tươi cười đem phần ăn của mình chia cho mọi người, khiến bọn họ đều dở khóc dở cười, nhận không được, không nhận cũng không được. Ngoài ra, Nguyệt Nguyệt biết đây là nơi làm việc của ông cụ, cô sẽ chơi một mình trong sân, không hề chạy loạn, cũng không tranh cãi ầm ĩ, lẳng lặng chờ ông cụ về nhà. Đôi khi, ông cụ bận rộn thì sẽ quên luôn sự tồn tại của Nguyệt Nguyệt, đợi đến lúc nhớ ra, chạy vào trong sân thì phát hiện Nguyệt Nguyệt nằm ngủ trên mặt bàn đá trong sân.

Ông lắc lắc đánh thức cô, cô còn cười ngọt ngào nói với ông: “Ông nội, ông phải ăn cơm rồi. Mẹ nói, sức khỏe ông không tốt, phải ăn cơm đúng giờ…”

Bạn nói xem, một bảo bối ngoan ngoãn như vậy, sao có thể chịu đựng nỗi đau đớn trong lòng?

Còn về phía Tường Tử, sau khi đưa Vương Nguyệt đến phòng y tế băng bó xong, rồi tạm thời xử lý vết thương của mình, cậu và Vương Nguyệt một trước một sau đi về phía phòng học.

Lúc đi lên cầu thang tới phòng học của mình ở lầu ba, Tường Tử theo thói quen muốn đi lên phòng học của Nguyệt Nguyệt ở lầu trên, muốn nhìn cô một chút, nhưng cậu đột nhiên nghe thấy có tiếng “A…” truyền đến từ phía sau.

“Vương Nguyệt, cậu sao thế?” Tường Tử theo tiếng nhìn lại, thấy Vương Nguyệt cau mày vịn cầu thang, vì thế cậu cất tiếng hỏi.

“Ặc, Tường Tử, mình không sao…” Vương Nguyệt vừa nhăn nhíu mặt mày, vừa nhẹ nhàng trả lời như không có gì.

“Sao lại không sao? Rốt cuộc thế nào?” Tường Tử thấy bộ dạng cậy mạnh của Vương Nguyệt, cậu lập tức nghĩ tới Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt trong ấn tượng của cậu cũng là như vậy, gặp khó khăn gì cũng không nói cho người khác, luôn tự mình gánh vác, tự mình giải quyết.

Vì thế đối với biểu hiện của Vương Nguyệt, cậu càng thương hại hơn, vội vàng xoay người đến bên cạnh Vương Nguyệt, dìu cô ta thương tiếc hỏi, “Nói đi, thế nào? Đừng cậy mạnh.”

Vương Nguyệt hơi ngượng ngùng trả lời: “Chân mình bị trẹo chút thôi, không có việc gì. Tự mình đi được. Cậu đi xem Nguyệt Nguyệt đi.” Vương Nguyệt vừa nói vừa giãy khỏi tay Tường Tử, ra vẻ như bình thường đi lên từng bước, nhưng cơ thể lung lay suýt nữa là ngã xuống lầu.

“Cậu thật là…” Tường Tử thấy tình huống này, hơi bực tức mở miệng, nhưng chẳng biết nói gì, nếu đây là Nguyệt Nguyệt, cậu đã sớm trách mắng rồi, sau đó ôm Nguyệt Nguyệt bước đi. Nhưng dù sao Vương Nguyệt cũng không phải Nguyệt Nguyệt, cho nên cậu chỉ có thể im miệng. Thế là, Tường Tử có phần ép buộc mà dìu Vương Nguyệt lên lớp học trên lầu, vừa đi vừa làm như dỗi nói “Ai muốn nhìn Nguyệt Nguyệt chứ? Hồi nãy tôi không phải đã nói rồi sao? Không bao giờ để ý tới Khúc Nguyệt Nguyệt nữa. Sau này cậu đừng nhắc cậu ấy trước mặt tôi nữa.”

Rồi hai người đi vào phòng học, lên lớp. Thế nhưng không biết vì sao, Tường Tử chẳng nghe được gì. Trong đầu cậu luôn hiện ra dáng vẻ của Nguyệt Nguyệt, làm thế nào cũng không ổn định tinh thần được.

Thật vất vả chịu đựng đến giờ tan học, Tường Tử thu dọn cặp sách xong liền định về nhà, không đợi Nguyệt Nguyệt. Dù sao trưa nay gay gắt với nhau như vậy, bây giờ cậu chưa thể cúi đầu xin lỗi Nguyệt Nguyệt. Hơn nữa, đến giờ cậu cũng không cảm thấy mình sai chỗ nào.

Thế nhưng, Tường Tử vừa ra khỏi phòng học, đang chuẩn bị tự về nhà thì lại bị hai nam sinh của lớp một chặn lại.

“Cậu là ông xã của lớp trưởng chúng tôi, Lâm Tường lớp hai phải không?” Một cậu nam sinh bé gầy mở miệng hỏi.

“Ừ.” Tường Tử theo bản năng gật đầu trả lời, trong nháy mắt cậu phản ứng lại, cậu và Nguyệt Nguyệt không phải đang cãi vã sao? Vì thế cậu làm ra vẻ bực mình hỏi, “Thế nào?”

“Ặc, là vầy, sau giờ thể dục lớp trưởng không trở về lớp, không biết thế nào. Tan học rồi, chúng tôi thu dọn cặp sách cho cậu ấy, đây là cặp của lớp trưởng, cậu mang về cho cậu ấy đi.” Một nam sinh ăn mặc giản dị nói, à, là nam sinh ăn mặc quần áo đầy mảnh vá ngập ngừng mở miệng giải thích. Xem ra đây là cậu nam sinh đáng thương của lớp cô mà Nguyệt Nguyệt thường nói.

“Tôi không mang. Ai thích mang thì mang đi.” Tường Tử nhớ đến lời nói của mình không bao giờ để ý tới Nguyệt Nguyệt nữa, vì thế cậu giận dỗi trả lời, tự ý lách qua người hai cậu nam sinh kia mà đi xuống lầu, để lại hai người kia ngơ ngác nhìn nhau, không biết sao lại thế này.

Tuy nhiên, Tường Tử vừa xuống cầu thang được mấy bước vẫn không nhịn được mà xoay người, trở về đoạt lấy chiếc cặp của Nguyệt Nguyệt, sau đó không thèm quay đầu mà đi xuống lầu.

Quên đi, coi như mình có lòng tốt. Cùng lắm thì về nhà bảo mẹ đưa cho cậu ấy thôi. Tường Tử thầm nghĩ thế.

Về đến nhà rồi, nhìn thấy cặp của Nguyệt Nguyệt ở trên tay mình, cậu nhịn không được chạy đến cửa nhà Nguyệt Nguyệt. Lúc này Tường Tử nhận ra, đang định rời đi thì đã thấy bà Khúc cất tiếng: “Tường Tử à, sao con không đi vào?”

“Ặc, đây là cặp của Nguyệt Nguyệt ạ, hôm nay cậu ấy quên mang về nhà… Con có việc, con đi trước ạ…” Tường Tử vội vàng mở miệng giải thích, nói xong liền định chạy lấy người, không phòng bị bà Khúc mở miệng nói, “Ha ha, cảm ơn con Tường Tử, Nguyệt Nguyệt thật là, chính mình không về thì thôi, ngay cả cặp sách cũng không mang.”

“Gì ạ, Nguyệt Nguyệt còn chưa về?” Tường Tử đang định về nhà, nghe bà Khúc nói cậu vội vàng hỏi.

“Đúng vậy, hồi trưa ông cụ gọi điện về nói Nguyệt Nguyệt ở chỗ ông ấy, sẽ không trở lại. Haiz, Nguyệt Nguyệt đứa nhỏ này, chỉ ham chơi thôi.” Bà Khúc cười than thở.

“Vâng, con về trước đây ạ…” Tường Tử nghe thấy Nguyệt Nguyệt không trở về, trái tim vốn treo trên cao chẳng những không hạ xuống, ngược lại còn treo cao hơn, không biết vì sao, cậu bỗng nhiên có dự cảm không tốt, nhưng chẳng biết nói thế nào…

Hôm sau tới trường, Tường Tử đợi thật lâu cũng không đợi được Nguyệt Nguyệt. Tuy rằng cậu không định hòa thuận với Nguyệt Nguyệt, nhưng cậu vẫn muốn nhìn thấy cô một chút. Thế nhưng cậu đợi ở cửa đã lâu cũng không thấy Nguyệt Nguyệt đi ra. Vì thế cậu đành phải một mình đến trường trước.

Dọc đường đi, trái tim Tường Tử lại bị kéo lên cao, hơn nữa, mí mắt cậu nháy liên tục. Nháy mắt trái điềm tốt, nháy mắt phải điềm xấu, thế hai mắt đều nháy, rốt cuộc là tốt hay xấu?

Một lúc sau tới trường, suýt nữa là muộn.

Trong giờ học, Tường Tử không có tâm tư nghe giảng bài. Không biết vì sao, hôm nay không thấy Nguyệt Nguyệt, trong lòng liền cảm thấy trống trải. Cậu luôn bất giác sờ vào bịch sô cô la lớn mà Nguyệt Nguyệt thích ăn nhất, hôm nay cậu cố ý mang theo. Hơn nữa, còn có sữa, táo, thậm chí là thịt bò lần trước Nguyệt Nguyệt thích ăn, Tường Tử đều mang cả, nhưng không biết làm sao đưa cho Nguyệt Nguyệt.

Cả giờ học Tường Tử không yên lòng, Vương Nguyệt ngồi cùng bàn gọi cậu rất nhiều lần, nhưng cậu cũng không nghe thấy, nghe được rồi thì qua loa cho xong, hoàn toàn không để cô ta trong đầu.

Thật vất vả mới hết giờ học, Tường Tử ngồi không yên, đang định lén lút chạy đến bên ngoài phòng học của Nguyệt Nguyệt, gọi bạn học của cô đem đồ ăn đưa cho cô. Được rồi, cậu chịu thua. Cậu không nỡ, không nỡ phớt lờ Nguyệt Nguyệt.

Thế nhưng, vừa ra khỏi lớp, cậu đã bị một cậu nam sinh bé gầy bổ nhào qua đánh một quyền vào má trái.

Tường Tử nổi giận, giữ lấy nắm tay đang vung lên của cậu nam sinh kia, giận dữ hét to: “Cậu làm gì?” Tường Tử cúi đầu nhìn, chẳng phải là cậu bạn hôm qua đưa cặp của Nguyệt Nguyệt cho cậu sao?

Cậu nam sinh kia bực tức nói: “Tôi làm gì hả? Tôi đánh cậu đồ con rùa rụt cổ!” Cậu ta thấy mình không thoát khỏi sự kiềm chế của Tường Tử, thế là nhấc chân lên, chuẩn bị dùng chân đá.

“Cậu đừng có quá đáng! Nếu không phải vì Nguyệt Nguyệt thì tôi đã đánh trả rồi.” Tường Tử bắt lấy tay cậu ta vặn ra sau lưng, đá chân cậu ta một cái, tức giận nói.

“Nguyệt Nguyệt, cậu còn không biết thẹn mà nhắc tới Nguyệt Nguyệt. Cậu đánh Nguyệt Nguyệt làm cậu ấy không đi học nữa, cậu còn mặt mũi nhắc tới Nguyệt Nguyệt. Tôi liều mạng với cậu!” Nam sinh kia đột nhiên điên cuồng hét lên.

“Tôi đánh cậu ấy, tôi đánh cậu ấy khi nào chứ?” Tường Tử phản bác theo phản xạ.

“Hừ, cậu còn ngụy biện, mọi người đều thấy hết cả. Hôm qua cậu dùng một tay đẩy Nguyệt Nguyệt ngã xuống đất. Cậu còn không thừa nhận.” Cậu bạn kia lại tức giận, nhưng không có cách đánh lại Tường Tử.

Tường Tử nghe được lời nói của cậu bạn kia mới chợt nhớ lại, quả thật có chuyện như vậy. Cậu đẩy chỉ là theo phản xạ, ai ngờ khiến Nguyệt Nguyệt bị ngã. Vì thế cậu hơi đuối lý, vội vàng mở miệng hỏi: “Tại sao cậu nói Nguyệt Nguyệt không đi học? Ai nói với cậu?”

“Hừ, còn ai nói? Mẹ Nguyệt Nguyệt sáng nay đến cửa lớp chờ cô giáo chủ nhiệm, xử lý việc tạm nghỉ học cho Nguyệt Nguyệt.” Nam sinh kia trừng mắt nói với Tường Tử.

“Cái gì, tạm nghỉ học? Không thể nào!” Tường Tử lập tức giật mình, thả lỏng kiềm chế đối với cậu bạn kia, vẻ mặt khó tin thấp giọng nói.

“Hừ, sao lại không thể nào, hiện tại mẹ Nguyệt Nguyệt ở văn phòng cô giáo chủ nhiệm khóc lóc đấy. Nói là Nguyệt Nguyệt đi rồi, không bao giờ trở lại nữa. Đều là cậu, đều tại cậu! Nếu không phải cậu thì Nguyệt Nguyệt sao lại bỏ đi chứ?” Nam sinh kia thấy Tường Tử như vậy, cậu ta càng hùng hồn chất vấn.

Tường Tử vẫn còn chìm trong nỗi kinh ngạc bởi Nguyệt Nguyệt rời đi, hoàn toàn không để ý tới cậu nam sinh kia, nào ngờ Vương Nguyệt chạy đến bên cạnh Tường Tử cất tiếng: “Hừ, bạn dựa vào gì mà trách Tường Tử? Không có Nguyệt Nguyệt thì không ở trường được ư? Bạn ấy bá đạo như vậy!”

“Con nhỏ hèn mọn này, cô mới là bá đạo. Nguyệt Nguyệt tốt như vậy, sao không ở lại trường chứ?” Nam sinh kia tức giận trả lời.

“Hừ, mọi người đều biết Nguyệt Nguyệt của lớp một là một tiểu bá vương, còn cần tôi nói sao?” Vương Nguyệt bình tĩnh trả lời.

“Hừ, cô không biết cái tốt của Nguyệt Nguyệt thì không có tư cách nói lung tung.” Lúc này mọi người của lớp một rốt cuộc đuổi theo tới đây, nhất thời vây quanh Vương Nguyệt và Tường Tử, phản bác lại.

“Bạn ấy có gì tốt chứ?” Vương Nguyệt thấy tình huống này, lập tức hơi sợ hãi, nhưng vẫn thấp giọng cãi bướng.

“Hừ, khi lớp trưởng chúng tôi ở đây, người của lớp chúng tôi chưa bao giờ lo lắng bị người lớp khác ăn hiếp, lớp chúng tôi chưa từng xảy ra đánh nhau, thành tích của lớp chúng tôi vẫn tốt nhất…” Mọi người cùng lúc nói.

Đột nhiên, cậu nam sinh vừa nãy đánh Tường Tử cao giọng nói: “Nguyệt Nguyệt còn giúp tôi nhặt rác…”

Nhất thời, mọi người sửng sốt.

Chuyện này là thế nào?

Cậu nam sinh kia chậm rãi mở miệng: “Gia đình tôi rất nghèo, ba mẹ tôi đều đã mất, tôi đi theo ông bà nội nhặt rác kiếm sống, căn bản không thể đi học, nhưng Nguyệt Nguyệt lại kêu mẹ cậu ấy giúp tôi nộp phí báo danh. Cậu ấy biết tôi là người có lòng tự trọng rất cao, tuy rằng gia đình tôi rất nghèo, quanh năm suốt tháng chỉ có vài bộ đồ đầy mảnh vá, một năm bốn mùa đều hiếm khi có thịt ăn. Nhưng tôi rất ghét người khác hô hào làm việc thiện thương hại tôi.”

“Hơn nữa, tuy rằng nhà tôi rất nghèo, nhưng Nguyệt Nguyệt chưa từng khinh thường tôi. Gia cảnh Nguyệt Nguyệt tốt lắm, chắc là loại con nhà giàu ngậm chìa khóa vàng từ khi sinh ra như lời bà nội nói, nhưng cậu ấy sẵn lòng làm bạn với người dựa vào nhặt rác kiếm sống, thỉnh thoảng cậu ấy còn giúp tôi nhặt một đống rác…” Nam sinh này kể rõ câu chuyện mà mọi người không biết, theo sau cậu ta, người của lớp một đều bắt đầu lên tiếng, kể ra Nguyệt Nguyệt đối tốt với họ thế nào mà không muốn cho người khác biết.

Vì thế, vào khoảnh khắc này, mọi người mới bắt đầu hiểu được, tuy rằng Nguyệt Nguyệt bá đạo, nhưng không thể không thừa nhận, cô săn sóc bạn học trong lớp mình tốt lắm. Là một nữ sinh nhỏ bé, cô có thể đem một lớp hai mươi chín người bảo vệ dưới bàn tay mình, không cho lớp khác ức hiếp, trừ phi cần thiết, cũng không bắt nạt người khác, thật đáng quý cỡ nào.

Lúc này Tường Tử mới hiểu ra, sự bá đạo của Nguyệt Nguyệt chỉ là đối với một mình cậu, bá đạo của cô chỉ vì cậu là Tường Tử, là ông xã của cô thôi.

Ở trước mặt người khác bá đạo như vậy, bởi cô là lớp trưởng của lớp một, để bạn học không bị lớp khác bắt nạt, hoàn toàn không cho phép Nguyệt Nguyệt yếu đuối. Vì thế cô chỉ có thể “bá đạo”.

Chỉ có ở trước mặt Tường Tử, Nguyệt Nguyệt mới không che giấu tâm tư quyến luyến đối với cậu, mới có thể phát ra sự bá đạo chân chính trong lòng…

Nhưng hiện giờ cậu lại làm sai như vậy, chọc giận Nguyệt Nguyệt bỏ đi.

Có phải Nguyệt Nguyệt không cần cậu không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.