Cô Vợ Hung Dữ

Chương 20: Chương 20: “Lỗi” của Nguyệt Nguyệt




Sau khi nghe cậu nam sinh nói Nguyệt Nguyệt tạm nghỉ học, Tường Tử rơi vào trong hoang mang, không biết tại sao, một nỗi khủng hoảng bất ngờ bao phủ bản thân, Nguyệt Nguyệt tạm nghỉ học? Nguyệt Nguyệt đi rồi? Nguyệt Nguyệt không cần mình? Tại sao có thể như vậy?

Đang đắm chìm trong hoảng loạn, Tường Tử hoàn toàn không biết phải đối mặt với chuyện này ra sao, hiện giờ đầu óc cậu chỉ lặp đi lặp lại ý nghĩ này “Nguyệt Nguyệt đi rồi…”

Nhìn thấy đám người xung quanh nói chuyện, nhưng đột nhiên cậu dường như chẳng hiểu bọn họ nói gì, chỉ trông thấy môi bọn họ động đậy, thế nhưng chẳng có âm thanh, không biết bọn họ đang nói gì, điều cậu hiểu được chính là —— Nguyệt Nguyệt không cần cậu…

Nhưng mà, điều này sao có thể được?

Vì thế, Tường Tử đẩy ra đám người xung quanh, Vương Nguyệt xông pha đi đầu đứng trước Tường Tử ra vẻ bênh vực kẻ yếu, kết quả cô ta bị cậu đẩy ngã, mà Tường Tử cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, cậu chạy về phía văn phòng giáo viên, để lại đám người lớp một ngơ ngác nhìn nhau, không biết tiếp theo nên làm gì.

Tường Tử xung động chạy đến văn phòng giáo viên, chẳng chào hỏi mà trực tiếp xông vào, cậu chạy qua đứng trước mặt bà Khúc, khàn giọng hỏi: “Mẹ Khúc, Nguyệt Nguyệt đi rồi sao?”

Bà Khúc mãi cúi đầu khóc lóc lúc này mới ngẩng đầu, thấy được vẻ mặt khó tin của Tường Tử, bà có chút không đành lòng mà gật đầu trả lời: “Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt đi rồi…” Nói xong, nước mắt bà lại chảy xuống.

“Nguyệt Nguyệt đi đâu ạ? Con muốn tìm cậu ấy.” Tường Tử nghe bà Khúc nói xong liền lập tức hỏi ngay.

“Dì cũng không biết, ông cụ nói là Nguyệt Nguyệt đi theo cao nhân học võ. Không xác định khi nào sẽ trở về… Nguyệt Nguyệt yêu dấu của tôi…” Lúc này bà Khúc càng nói càng buồn, không kiềm chế nổi mà khóc nữa.

“Thế, mẹ Khúc ơi, Nguyệt Nguyệt không cần con sao?” Tường Tử cắn môi hỏi.

“Tường Tử, Tường Tử, ngoan, Nguyệt Nguyệt không đâu, Nguyệt Nguyệt không phải không cần con, từ bé con và con bé tốt như vậy, Nguyệt Nguyệt không nỡ bỏ con đâu.” Bà Khúc thấy tình trạng của Tường Tử, bà vội vàng an ủi.

“Mẹ Khúc, con biết, con đẩy Nguyệt Nguyệt, cho nên Nguyệt Nguyệt mới muốn đi học võ, con biết, Nguyệt Nguyệt không cần con nữa…” Tường Tử căn bản không nghe vào lời an ủi của bà Khúc, cậu mở miệng lẩm bẩm, vừa nói vừa rơi nước mắt, bà Khúc nhìn thấy lại đau lòng không thôi, hoàn toàn không hiểu được ý đẩy Nguyệt Nguyệt là cái gì.

Bà Khúc thấy Tường Tử như thế, đang muốn đứng dậy ôm cậu an ủi cậu thì bất ngờ bị một tiếng hét to làm hết hồn: “Lâm Tường, thằng nhóc kia lăn ra đây cho tao, hôm nay nếu tao không lột da của mày thì tên Khúc Hướng Bắc của tao sẽ đảo ngược!”

Người tới chính là lão tứ của nhà họ Khúc, nhậm chức đại tá trong quân đội, trước đó anh đến phòng học của Nguyệt Nguyệt để thu dọn bàn học của cô.

“Hướng Bắc, con làm gì vậy?” Bà Khúc thấy con trai mình hung dữ với Tường Tử, bà vội vàng hét to.

Nhưng mà Khúc Hướng Bắc vẫn tiến lên không hề để ý bà Khúc, tay trái anh túm lấy áo của Tường Tử, xách cả người cậu lên, tay phải thì giơ lên cao, chuẩn bị vung tay xuống, có thể đoán được, nếu cái tát này của Khúc Hướng Bắc rơi xuống thì chắc là sẽ khiến Tường Tử mất mấy cái răng.

Xem ra Khúc Hướng Bắc vô cùng giận dữ. Đùa thì cũng biết đùa, ra tay thật là chết như chơi!

Mà Khúc thấy tình hình này, vội vàng vươn tay nắm lấy Tường Tử vẫn đang lẩm bẩm kéo đến phía sau mình, sau đó, bà trừng mắt với Khúc Hướng Bắc, đang muốn mắng anh dừng tay thì đã có người quát to trước bà, chỉ nghe có tiếng vang lên, “Khúc Hướng Bắc, anh ngừng tay cho bà mau.”

Sau đó chỉ thấy một cô gái từ cửa chạy đến, giữ lấy bàn tay đang ở giữa không trung định vung xuống của Khúc Hướng Bắc, cô trừng mắt, nổi giận quát: “Khúc Hướng Bắc, nếu anh dám động đến một ngón tay của Tường Tử nhà chúng tôi, hôm nay bà cho anh chết ngay.” Người tới chính là chị ba của Tường Tử, Lâm Uyển Nguyệt vốn điềm đạm nho nhã.

“Hừ, ai sợ ai hả?” Khúc Hướng Bắc hoàn toàn không để cô gái trước mặt vào trong mắt mình, anh khinh thường trả lời.

Lâm Uyển Nguyệt định cãi lại thì bị bà Lâm ngắt lời: “Hướng Bắc, cháu ra tay đánh con trai dì cũng phải có lý do chứ!” Bà Lâm vừa nghe tin Nguyệt Nguyệt tạm nghỉ học liền sốt ruột chạy tới.

“Dì Lâm, sao dì không hỏi Tường Tử nhà dì? Nếu không phải nó, Nguyệt Nguyệt nhà cháu cũng không đến nỗi có nhà không về, chạy đi chịu cực, học võ gì đó?” Khúc Hướng Bắc đưa ra vẻ mặt châm chọc nói.

“Hướng Bắc, ông cụ đã nói rồi, lúc Nguyệt Nguyệt sang chỗ ông chơi thì gặp được ông Hạng là bậc thầy võ thuật, vì thế con bé mới một lòng một dạ đi theo học võ, không có liên quan gì đến Tường Tử cả. Con đừng ăn nói lung tung.” Bà Khúc vội vàng trách cứ Khúc Hướng Bắc.

“Hừ, con nói lung tung, mẹ đến lớp học của Nguyệt Nguyệt hỏi đi, đã lan truyền khắp trường rồi. Ngày hôm qua trong giờ thể dục Tường Tử vì một con nhỏ tên là Vương Nguyệt gì đó, lấy tay đẩy ngã Nguyệt Nguyệt nhà mình trên mặt đất. Cho nên Nguyệt Nguyệt mới chạy ra khỏi trường, đi đến chỗ ông nội.” Khúc Hướng Bắc tức giận, vừa nói vừa cắn răng, cuối cùng anh thậm chí chỉ vào Tường Tử hét lên, “Mẹ, mẹ nói đi, nếu không phải Tường Tử thì Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta đâu đến nỗi bỏ đi học võ chứ? Con bé đâu đến mức tạm nghỉ học? Chuyện này không trách Tường Tử thì trách ai?”

“Cái gì? Hướng Bắc, lời con nói là thật ư?” Bà Khúc khó tin hỏi.

“Đương nhiên là sự thật, không tin con có thể dẫn nhân chứng tới. Hừ, chuyện đã bày ra rõ ràng, Tường Tử có mới nới cũ, thích một đứa con gái khác của lớp nó, cho nên nhìn Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta không vừa mắt, ra tay đánh ngã Nguyệt Nguyệt. Mà từ nhỏ Tường Tử đã theo bố học võ, Nguyệt Nguyệt chưa từng học võ, sao có thể là đối thủ của Tường Tử?” Vừa nói Khúc Hướng Bắc vừa trừng mắt với Tường Tử, “Cho nên, Nguyệt Nguyệt mới nói muốn đi học võ.”

“Không phải, không phải như thế!” Tường Tử vốn lẩm bẩm, cậu lặng lẽ đứng phía sau bà Khúc đột nhiên kích động, khóc lóc la lên.

“Không phải, không phải! Không phải như thế, không phải, không phải…” Chẳng biết tại sao, Tường Tử giống như là sụp đổ, cậu ôm đầu ngồi xổm xuống đất, vừa dùng sức lắc đầu, vừa lặp lại câu “Không phải”.

“Vậy sao lại thế hả, mày nói đi! Tao thấy mày có thể bịa ra một câu chuyện đó.” Khúc Hướng Bắc hoàn toàn không để ý tiếng khóc của Tường Tử, anh lớn tiếng hỏi.

Còn Tường Tử thì hình như không nghe được lời nói của Khúc Hướng Bắc, cậu chỉ luôn nhắc mãi: “Không phải như thế, không phải như thế…”

Bấy giờ bà Lâm mới phát hiện Tường Tử bất thường, đang muốn tiến lên thì chị ba của cậu đã hành động trước bà, cô ngồi xuống ôm lấy Tường Tử, dùng sức nâng đầu cậu lên, lại phát hiện toàn thân cậu rã rời, hai mắt vô thần, hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì, chỉ là thấp giọng lặp đi lặp lại, “Không phải, không phải như thế!”

Lúc này chị ba của Tường Tử phát hiện sự việc không ổn. Chẳng lẽ Tường Tử rối loạn thần kinh, nói năng mê sảng rồi ư? Không thể nào như vậy được? Cô vội vàng vỗ nhẹ khuôn mặt đầy nước mắt của Tường Tử, gọi cậu, “Tường Tử, Tường Tử, chị là chị ba, chị là chị ba, chị đang nói chuyện với em, đang nói chuyện với em đó.”

Trả lời cô chính là câu nói thì thào lặp đi lặp lại mãi của Tường Tử, “Không phải, không phải như thế…”

Sự việc thật sự nghiêm trọng.

Lúc này Khúc Hướng Bắc nhìn thấy bộ dạng của Tường Tử vẫn không ngừng nhắc mãi “Không phải, không phải như thế…” Vì thế một giọt mồ hôi lạnh từ trán Khúc Hướng Bắc chảy xuống, không phải là thật chứ.

Bà Lâm ở một bên trông thấy tình huống thế này thì làm sao chịu được, bà mau chóng đi qua, ôm cổ Tường Tử khóc lên, “Tường Tử, Tường Tử, mẹ là mẹ đây, mẹ là mẹ đây ~ mẹ đang nói chuyện với con đó…”

Trả lời bà vẫn là câu nói thì thào lặp đi lặp lại mãi của Tường Tử, “Không phải, không phải như thế…” Thoáng cái, bà Lâm cảm thấy không thở được, suýt nữa là ngất xỉu.

Trời ơi, Tường Tử nhà bà sẽ không ngớ ngẩn luôn chứ… Tưởng tượng đến điều đó, bà cảm thấy trời đất quay cuồng, không báo trước mà ngất xỉu ngay.

Khúc Hướng Bắc thấy bà Lâm ngất xỉu liền giơ một tay giữ lại cánh tay của bà, nâng cả người bà lên, đề phòng bị ngã xuống, tay kia thì bấm vào nhân trung của bà, một hồi lâu bà Lâm mới tỉnh táo lại, nhưng Tường Tử vẫn mang sắc mặt mê man như cũ, thấp giọng lẩm bẩm “Không phải…” Đau lòng biết bao, con trai ngoan của bà, trong chớp mắt sao lại thành như vậy? Giờ bảo bà phải sống sao đây?

Bà Khúc chứng kiến tình huống như vậy, sao còn giận được, bà vội vàng dìu bà Lâm, khẽ khàng nói với Tường Tử, “Tường Tử, con nhìn dì này, con còn nhận ra dì không? Dì là mẹ của Nguyệt Nguyệt. Là mẹ Khúc của con đây.”

“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt đi rồi, Nguyệt Nguyệt không cần con…Nguyệt Nguyệt…” Tường Tử nghe được hai chữ Nguyệt Nguyệt, cuối cùng có chút phản ứng.

“Tường Tử, Tường Tử, Nguyệt Nguyệt không đi, Nguyệt Nguyệt không phải không cần em. Em nhìn chị đi, em nhìn chị đi, chị là chị ba của em đây.” Lâm Uyển Nguyệt thấy Tường Tử có chút phản ứng, cô vội vàng mở miệng nói.

“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt ở đâu? Nguyệt Nguyệt ở đâu?”

“Tường Tử, Nguyệt Nguyệt ở đây, Nguyệt Nguyệt chỉ đi một lúc thôi rồi sẽ trở về.” Lâm Uyển Nguyệt khàn giọng trả lời, chỉ sợ không cẩn thận khóc ra.

“Thật sao? Nguyệt Nguyệt không phải không cần em? Nguyệt Nguyệt thật sự sẽ trở về ư?” Nghe được lời nói của Lâm Uyển Nguyệt, lúc này ánh mắt của Tường Tử mới có chút tiêu cự, cậu run rẩy hỏi.

“Thật mà, thật mà, Tường Tử, chị ba cam đoan với em, Nguyệt Nguyệt sẽ trở về. Con bé không phải không cần em. Con bé là con dâu nhà mình, cũng là bà xã của em.” Lâm Uyển Nguyệt lập tức kiềm chế nỗi xúc động muốn khóc, cô dịu dàng trấn an.

“Vậy Nguyệt Nguyệt thật sự sẽ tha thứ cho em sao? Chị ba, em không có đánh Nguyệt Nguyệt, em không cố ý đẩy Nguyệt Nguyệt đâu.” Tường Tử dè dặt nói.

“Sẽ mà, Nguyệt Nguyệt đối với em tốt như vậy, con bé sao nỡ không tha thứ cho em chứ!” Lâm Uyển Nguyệt vội vàng gật đầu trả lời.

“Nhưng mà, suy cho cùng em vẫn đẩy Nguyệt Nguyệt…” Lập tức âm thanh của Tường Tử trầm xuống, có phần như có như không, dọa tất cả mọi người ở đây, không phải vừa rồi mới biến trở về ư? Sao lại như vậy được? Khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần, nếu biến trở lại như thế kia nữa, có thể trở về không là một vấn đề lớn.

“Tường Tử, Tường Tử, nói với chị ba đi, đã xảy ra chuyện gì, em nói đi, chị ba nghĩ cách cho em…” Lâm Uyển Nguyệt khuyên răn.

“Thật sự có cách ư?” Tường Tử cúi đầu, hơi run rẩy hỏi.

“Có, có, em xem chị ba thông minh như vậy, sao lại không có cách chứ?” Lâm Uyển Nguyệt cam đoan ngay.

“Chị ba, hôm đó bọn em tới giờ thể dục, em mang dụng cụ thể dục ra để học, sau khi trở về thì thấy Nguyệt Nguyệt ra tay với Vương Nguyệt của lớp em, Vương Nguyệt là một cô gái rất yếu ớt, hồi trước Nguyệt Nguyệt đã từng nói, không được ức hiếp người yếu đuối. Vì thế em mới đi lên ngăn Nguyệt Nguyệt lại, bắt lấy tay của cậu ấy, nhưng cậu ấy lại dùng tay khác đánh em, trong tình thế cấp bách, em muốn vặn tay Nguyệt Nguyệt ra phía sau, nhưng em chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thành công. Nguyệt Nguyệt lợi hại như vậy, em chưa từng nghĩ rằng Nguyệt Nguyệt sẽ không đánh lại em. Hơn nữa, em thật sự không cố ý đẩy ngã Nguyệt Nguyệt xuống đất, em chỉ là, chỉ là, chỉ muốn không cho Nguyệt Nguyệt động đậy mà thôi, em thật không muốn đẩy cậu ấy xuống đất, nhưng mà bàn tay em cố tình không nghe lời, lúc em phản ứng lại thì Nguyệt Nguyệt đã ngã xuống rồi! Chị ba, em thật sự không cố ý đâu…” Tường Tử chậm rãi kể lại, cậu vừa nói vừa vươn ra tay phải của mình, cậu hỏi Lâm Uyển Nguyệt, “Chị ba, nếu em chặt đi cái tay không nghe lời đẩy Nguyệt Nguyệt, có phải cậu ấy sẽ tha thứ cho em không?”

“Tường Tử!” Bà Lâm thét to, “Tường Tử, không được!”

“Là cái tay này không nghe lời, là nó sai, không phải em. Nó không nghe lời, em không cần nó, Nguyệt Nguyệt sẽ trở về.” Tường Tử hoàn toàn không nghe vào, cậu nói thẳng.

“Tường Tử, em hãy nghe chị nói.” Lâm Uyển Nguyệt nắm bàn tay Tường Tử vào trong lòng bàn tay mình, cô nhẹ giọng nói, “Tường Tử, em nghĩ lại xem, nếu em không có tay, Nguyệt Nguyệt về rồi thì em phải chăm sóc con bé thế nào đây? Em không có tay, mỗi ngày làm sao mang bữa sáng cho Nguyệt Nguyệt, xách cặp cho Nguyệt Nguyệt, làm sao buộc tóc cho Nguyệt Nguyệt, mang giày cho Nguyệt Nguyệt, làm sao chơi cùng Nguyệt Nguyệt…”

“Với lại, Tường Tử à, em xem, Nguyệt Nguyệt rất thích đồ ăn em làm cho con bé, nếu em không có tay thì nấu ăn cho Nguyệt Nguyệt thế nào. Em còn phải giúp Nguyệt Nguyệt làm bài tập, đi ra ngoài chơi phải nắm tay Nguyệt Nguyệt, bằng không Nguyệt Nguyệt sẽ lạc đường, sẽ đi mất đấy.”

“Cho nên, bàn tay này, em phải giữ lại…” Lâm Uyển Nguyệt trịnh trọng đưa ra kết luận.

“Nhưng mà, nó đẩy Nguyệt Nguyệt…” Tường Tử vẫn rất rối rắm.

“Thế thì sau này con đừng đẩy Nguyệt Nguyệt nữa, chúng ta ghi nhớ món nợ này trước, nếu tái phạm thì hẵng tính sau được không?” Bà Lâm nhẹ giọng dỗ dành.

Tường Tử nhìn bàn tay của mình, cậu nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi mới gật đầu, “Được rồi…!”

Vì thế, chuyện này tạm thời kết thúc.

Lúc này, chị ba của Tường Tử rất nhớ kỹ một cái tên —— Vương Nguyệt!

Giỏi lắm, biết bày ra mưu kế, nhà họ Lâm cô từ trước tới nay chưa từng sợ ai, lúc này lại có người dùng mưu kế trên người Tường Tử nhà cô. Hừ, cô tuyệt đối không tha thứ!

Bấy giờ, bà Lâm dẫn Tường Tử về nhà, Lâm Uyển Nguyệt đi theo, lúc đi ngang qua người Khúc Hướng Bắc, nghe được anh nhíu mày nói: “Tường Tử nhà các người sao lại đơn thuần như vậy? Chút xíu thủ đoạn cũng không nhìn được, các người bảo vệ nó quá mức rồi!”

Lâm Uyển Nguyệt trả lời: “Tôi thừa nhận, chúng tôi rất cưng chiều Tường Tử, bảo vệ quá mức, làm cho cuộc sống bình thường của nó ngoài Nguyệt Nguyệt ra thì không tiếp xúc với những chuyện phức tạp khác. Cho nên Tường Tử nhà chúng tôi mới đơn thuần, yếu ớt như vậy, chỉ một chút đả kích nhỏ bé thì sụp đổ ngay. Phương diện này, từ hôm nay trở đi, chúng tôi rút ra kinh nghiệm, sẽ dạy dỗ lại, sau này sẽ không thế nữa. Nhưng mà anh chỉ trách mình chúng tôi thôi sao?” Lâm Uyển Nguyệt đột nhiên nhìn chằm chằm Khúc Hướng Bắc, nhìn chòng chọc đến mức anh nổi da gà, cô mới mở miệng nói tiếp.

“Nếu không phải Nguyệt Nguyệt nhà anh mạnh mẽ như vậy, bảo vệ Tường Tử của chúng tôi rất tốt, Tường Tử cũng sẽ không như một tờ giấy trắng.”

“Liên quan gì đến Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi? Ý cô là Nguyệt Nguyệt không nên che chở Tường Tử, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ đều uổng phí bảo vệ ư?” Khúc Hướng Bắc cười lạnh nói.

“Hừ, anh nghĩ đi, từ nhỏ đến lớn, Nguyệt Nguyệt luôn bảo vệ Tường Tử ở đằng sau, che chắn tất cả cho Tường Tử, mỗi ngày việc Tường Tử cần làm chỉ là đối xử tốt với Nguyệt Nguyệt. Những cái khác, hoàn toàn chưa bao giờ bận tâm đến. Như vậy, cũng không phải không tốt, nhưng một khi gặp được người có tâm cơ, thế thì không ổn rồi. Do đó mới tạo thành cục diện của hôm nay.”

“Có thể nói Tường Tử nhà chúng tôi không hiểu chuyện, hơn phân nửa cũng là do Nguyệt Nguyệt nhà anh tập thành thói quen. Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không cho Tường Tử cơ hội trưởng thành, còn dựa vào gì mà yêu cầu Tường Tử có thể vô sự tự thông, nhìn thấu âm mưu quỷ kế?”

“Cô…” Khúc Hướng Bắc nghe Lâm Uyển Nguyệt nói xong, muốn nói lại không biết mở miệng thế nào.

Đúng vậy, quả thật như thế.

Nếu nói Tường Tử không hiểu chuyện, vậy chỉ có thể nói Nguyệt Nguyệt lại càng không hiểu chuyện.

Bởi vì sự khinh suất của Tường Tử, suy cho cùng cũng là kết quả dung túng của Nguyệt Nguyệt.

Bởi vì Nguyệt Nguyệt bá đạo, cho nên cuộc sống mỗi ngày của Tường Tử đều xoay quanh một mình Nguyệt Nguyệt, cậu không có bạn bè, cho dù là nam hay nữ cũng sẽ không chơi với cậu. Người duy nhất chơi cùng cậu chính là Nguyệt Nguyệt, các nam sinh khác trong lớp chơi cùng nhau, nhưng cậu không được, bởi vì Nguyệt Nguyệt từng nói, nam sinh lớp cậu rất hư hỏng. Còn nữ sinh, từ sau khi biết Nguyệt Nguyệt là bà xã của cậu, rất ít người nói chuyện với cậu, vì thế Tường Tử gần như có thể nói là không có bạn bè.

Nhiều năm trôi qua như vậy, trung tâm của cuộc sống Tường Tử chính là Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt muốn ăn gì, Nguyệt Nguyệt muốn chơi gì, Nguyệt Nguyệt thích gì, Nguyệt Nguyệt muốn làm gì, điểm xuất phát của mọi việc đều là Nguyệt Nguyệt.

Tường Tử khác với Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy của lớp cậu, những đứa trẻ này đều có xuất thân tốt, có thể chơi đùa không kiêng nể gì, có thể chọc bạn gái chơi đùa, có thể nổi loạn, có thể kéo bè kết phái, có thể làm rất nhiều chuyện “xấu”, nhưng Tường Tử thì không được.

Bởi vì Nguyệt Nguyệt từng nói, nếu cậu không tốt, cô sẽ đánh cậu.

Tất cả những thứ Tường Tử có thể tiếp xúc đều trải qua sự đồng ý của Nguyệt Nguyệt, ngoại trừ bố mẹ và các chị. Thế nhưng, mặc dù bà Lâm luôn miệng nói làm cho Tường Tử có chút khí khái đàn ông, nhưng trong lòng bà vẫn rất hài lòng với Tường Tử trong hiện trạng ngoan ngoãn như vậy.

Ở trong mắt bà Lâm, Nguyệt Nguyệt và Tường Tử ở cùng nhau rất tốt, tuy rằng nhiều lúc Nguyệt Nguyệt quá mạnh bạo, nhưng cũng là bảo vệ Tường Tử, cho cậu một không gian nhỏ đơn thuần trong sáng, một trúc mã đơn thuần tốt đẹp sao lại không tốt?

Thế nhưng, Tường Tử đặt mình trong hoàn cảnh đơn giản như vậy, làm thế nào biết đi học hiểu mưu kế? Học biết phân biệt trắng đen, cái cậu biết chính là vấn đề đối xử bề ngoài, bởi vì đây là Nguyệt Nguyệt dạy cho.

Nguyệt Nguyệt tính tình thẳng thắn, cho nên khi nói chuyện làm việc cô không hề dây dưa, Nguyệt Nguyệt thể hiện bên ngoài thế nào thì đều là chân thật. Mà xung quanh Tường Tử, bố mẹ và các chị, họ thật lòng thương cậu như châu báu, đương nhiên sẽ không đeo một lớp mặt nạ trước mặt cậu, vì thế những gì họ thể hiện ra cũng là một mặt chân thật nhất. Do đó, Tường Tử mới cho rằng, bề ngoài của mọi người đều là một mặt chân thật.

Thế nhưng cậu không hiểu được, còn có thứ trong ngoài không đồng nhất.

Lần này, Nguyệt Nguyệt bỏ đi, Tường Tử cảm thấy cả thế giới sụp đổ, trước kia bất cứ chuyện gì cậu cũng lấy Nguyệt Nguyệt làm trung tâm, cho nên cuộc sống của cậu rất đơn giản. Nhưng giờ Nguyệt Nguyệt đã rời khỏi, cả thế giới của cậu không còn trọng tâm, phải làm sao để tiếp tục cuộc sống đây?

Ngày tháng không có Nguyệt Nguyệt, cậu phải làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.