Nghĩ cũng biết, chắc chắn không khỏi liên quan với Phùng Hương Hương.
Nếu không phải bọn họ làm loạn đến mức này, chỉ sợ ngoài trừ thím Miêu ra, không còn ai biết được dụng tâm của cô. Hiển nhiên, cô làm tất cả mọi thứ, không phải vì để cho người khác nhìn thấy, hay là chính mình mưu cầu cái gì, cũng không cần quan tâm lấy lòng người khác.
Đây cũng là chỗ Phùng Dịch Phong cảm động nhất.
Đây là lần đầu tiên, rõ ràng, trong lòng Phùng Dịch Phong lưu lại một cái tên của người phụ nữ tên là “Hiểu Nhi“.
Nghe ra ý tứ rõ ràng trong lời nói của anh, Hiểu Nhi cong cong môi, không nói gì nữa. Cô làm tất cả mọi thứ, cũng không phải vì sự cảm kích của anh, mà là cầu cho lòng mình bình yên.
Nhưng mà bị xem thành một người phụ nữ độc ác, vẫn là khiến cho cô có chút không thoải mái.
Vuốt lên khóe môi đầy đặn của cô, Phùng Dịch Phong lại lần nữa kìm lòng không đậu, cho cô một nụ hôn khẽ trìu mến: “Sau này, cho dù có bận nữa, cũng không thể lạnh nhạt vợ yêu! Tiểu Hiểu--”
Như là đưa cho cô một lời hứa hẹn, nghe thấy thế, Hiểu Nhi cũng nhè nhẹ cong khóe môi: “Hử?”
“Cảm ơn!”
Khó có thể nghe được hai chữ nghiêm túc như vậy từ trong miệng của anh, Hiểu Nhi cũng biết anh là vì chuyện của bà nội, sau đó, cười híp mắt:
“Đây cũng là chuyện em nên làm mà!”
Suy bụng ta ra bụng người, đối với chuyện này, lúc này, Hiểu Nhi thực sự không cảm thấy mình nên tranh công cái gì!Ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Phùng Dịch Phong lại lần nữa hôn lên môi cô.
Đêm nay, tiểu biệt thắng tân hôn, quyến luyến triền miên, gặp nạn nhất, không gì khác là đôi môi mềm mại như hoa của Hiểu Nhi--
***
Quả nhiên, hôm sau, thành bi kịch rồi. Hiểu Nhi rửa mặt xong, nhìn mình trong gương, cũng muốn khóc. Đôi môi này, hiệu quả thật sự còn rõ ràng hơn đi xăm môi, liều mạng bôi ba lớp son môi cũng không át được.
“Ai nha, làm chỗ nào không được? Làm sao cứ làm như vậy ở môi của cô? Không thể nào gặp người khác được rồi!”
Nhấp nhẹ cánh môi dưới, cô nhịn không được lại thở dài, ánh mắt rũ xuống, lập tức trợn trắng mắt, lấy kem nền ra, xoa xoa chà lên cổ.
May mắn có quần áo, nếu không mười bình phấn lót cũng không đủ xoa! Những nơi không nhìn thấy, càng thê thảm vô cùng!
Hiểu Nhi nghĩ nửa ngày, cũng không biết đêm qua người đó phát bệnh điên gì, quả thực xem cô như là một miếng xương lớn mà gặm, cả người cao thấp, đều là dấu vết.
“Chẳng lẽ là thật sự quá đói? Không thể ăn, cọ một chút thịt tanh cũng không chê nữa?”
Cười khanh khách hai tiếng, thấy mình thế mà lại lau bôi trét nửa tiếng rồi, Hiểu Nhi cầm túi, tức tốc ra ngoài.
Ngày hôm nay, tâm trạng rất tốt, hiệu suất của Hiểu Nhi cũng tiêu chuẩn, vào thời gian trà chiều, cô cũng đã hoàn thành công việc trong một ngày.
Đứng dậy, cô rất hài lòng duỗi lưng một cái, rót cho mình một ly cà phê, còn cầm lấy hai túi bánh quy nhỏ ra ngoài.
Hiểu Nhi vừa ngồi xuống, hai cặp mắt liếc nhìn qua.
Miệng còn đang cắn bánh quy, Hiểu Nhi nháy mắt một cái, đẩy hai cái đầu của Đường Tinh Tinh và Lã Tiểu Mai ra: “Làm gì vậy? Muốn ăn thì tự mình lấy--”
“Chị Hiểu, vừa rồi em mới phát hiện, thì ra môi của chị lại gợi cảm như vậy! Trang điểm rất đẹp, còn có thể làm người mẫu son đấy! Ai, son môi của chị là hiệu nào?”
Gật đầu, Đường Tinh Tinh cũng nói:
“Ừm, mọng nước, rất đẹp, buổi sáng em đã muốn hỏi? Vì sao son môi của em đều khô nẻ, còn bôi từng đoạn từng đoạn không đều? Em cũng tẩy da chết, cũng đắp mặt nạ môi, son dưỡng em cũng tô, vì sao tô son lên không đẹp như chị? Chẳng lẽ son môi của em quá rẻ tiền sao? Có lẽ không phải đâu? Hơn 900 nghìn, em tiết kiệm bánh bao kẹp thịt bao nhiêu tháng đấy...”Liếc nhìn cô ấy một cái, Lã Tiểu Mai rất chân thành trêu ghẹo nói: “Đây cũng chỉ còn một khả năng cuối cùng, mua phải hàng giả rồi!”
“Đi chết đi! Tôi thật vất vả mới lôi kéo bạn bè mua từ cửa hàng miễn thuế đấy, mới dùng một chút! Tôi thà rằng chất da môi của tôi kém!”
Giấy bảo hành năm năm đó, 900 nghìn mua hàng giả, cô ấy muốn mình đau lòng chết sao?
Mím môi, Hiểu Nhi nhịn không được bị hai người chọc cười. Son môi cô dùng, là son môi lần trước Phùng Dịch Phong tặng cô!
Nhớ đến, trong lòng cô lại có chút ngọt ngào lướt nhẹ qua.
“Chị Hiểu, chị nói đi? Hiệu gì? Màu sắc cũng đẹp như vậy? Màu số mấy? Tô như thế nào? Có phải chị đi xăm môi hay không?”
“Không có! Chỉ là....son môi bình thường, không khác với mọi người lắm, cũng là hơn 900 trăm, son Dior Addict! Màu 877 chính của năm nay, có một chút màu tím, lại rất thích hợp với chị. Trước khi tô thì bôi một chút phần lót, sau đó dùng môi tán đều ra là được, sau đó dùng khăn tay dặm lại, lại tô thêm mấy lớp, cứ như vậy thôi!”
Giải thích xong, Hiểu Nhi cũng muốn khóc. Cô cũng đâu muốn biến thành như vậy? Cái gì mà mọng nước, đều là bị người hôn sưng lên, được không!
“Tô son lại có nhiều tri thức như vậy? Được rồi, thì ra là em không biết làm---” Lẩm bẩm một câu, vẻ mặt hai người vẫn sùng bái, Hiểu Nhi bị hai người nhìn mặt đỏ rần lên.
“Được rồi, đừng nhìn nữa! Muốn đẹp, trở về soi gương, luyện nhiều một chút là được!”
Đuổi hai người đi, Hiểu Nhi lại bưng cốc cà phê lên, lại nghe thấy một tiếng hết kinh hãi.
“Oa, tin tức lớn đây! Ảnh mới Nghê Hồng chụp sắp lên rồi! Cô ấy đến Thanh Thành tuyên truyền rồi, ai, ai, mau xem, mau xem, cô ấy thế mà có scandal với cậu cả Phùng rồi sao?”
Quấy quấy cà phê, khóe môi vui vẻ của Hiểu Nhi lập tức cứng lại: “Cậu cả Phùng? Là Phùng Dịch Phong sao? Nghê Hồng? Là ai thế?
Cô vừa nghĩa thế, bên kia, giọng của Đường Tinh Tinh đã truyền đến.
“Thật sự đó! Còn có ảnh chụp, đầu tuần, hai người đi vào nhà hàng cao cấp, ăn cơm, mua sắm, lại đi du thuyền nữa, đây là đang nghỉ phép du lịch sao? Thật hâm mộ mà, quả thực là nhân gian tiên cảnh! Không phải nói cậu cả Phùng không gần nữ sắc, hơn nữa còn chán ghét phụ nữ trong giới giải trí sao? Sao lại thân mật với cô ấy như vậy?”
“Sao có thể giống nhau được? Nghê Hồng đó, nghe nói trong nhà cô ấy cũng có chút bối cảnh, cả nhà đều ở nước ngoài, người ta mười sáu tuổi đã là diễn viên chính của phim truyền hình, người rất xinh đẹp, còn trẻ tuổi, đàn ông nào không thích? Bây giờ mới đầu hai mươi thôi! Nhưng mà nhìn rất trưởng thành! Đúng rồi, bộ phim đầu tay của cô ấy, là do điện ảnhTrác Viễn đầu tư, lúc đó còn có lời đồn quan hệ giữa cô ấy với cậu Phùng không đơn giản đâu! Vẫn tưởng rằng là cậu hai Phùng! Thì ra, là theo cậu cả Phùng! Nghe nói cô ấy còn đang làm thiết kế cho nhãn hiệu của mình, tóm lại vừa đẹp vừa có tài! Cậu xem, cậu Phùng ôm cô ấy, còn đưa túi cho cô ấy! Hai người ở trong phòng khách sạn ba ngày ba đêm, woa--”
...
Hai người cứ nhiều chuyện, cả người Hiểu Nhi đều không ổn: Đầu tuần, không phải anh đi công tác sao?
Lại nhớ đến hơn nửa tháng này, bọn họ cũng không ngày đêm chăm sóc bà nội, bởi vì anh nói công tác quan trọng, bọn họ cũng không dám quấy rầy anh, thế mà anh là đi nghỉ phép với người phụ nữ khác, ung dung tự tại, mở máy tính ra, xem mấy bức hình kia, Hiểu Nhi có cảm giác như muốn điên lên.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của cô cũng sáng lên...