“Lão đại, phu nhân, mời đi hướng này” Một tên sai vặt cung kính cúi đầu với cô và anh, nghiêm túc dẫn hai người vào sâu trong mật thất.
...........
“Lão đại, phu nhân! Mời!” Đứng tránh sang một bên của cánh cửa, hắn ta một lần nữa cung kính cúi chào. Cô thật sự có suy nghĩ rằng đã từng khi nào họ muốn đem anh lên bàn thờ mà vái luôn chưa?
“Tiểu Chi, vào thôi”
“Uhm...”
Cạch
Cánh cửa sắt nặng nề mở ra, mang theo biết bao nhiêu là tâm trạng. Thật... Hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
“Khụ khụ.... Khụ khụ khụ... Hai người không cần đứng đó, đến đây đi” Chất giọng khản đặc nặng nề, vị phụ nhân đó khẽ nhích người sang một bên, cũng không quay đầu lại.
“Bà là... Vũ Minh Vy? Tôi...” Cô đứng lên bắt chuyện, nhưng lại bị gạt phắt đi.
“Cô muốn hỏi về tin tức của ai? Hàn Tử Thần? Hàn Thiên Chi? Hay là Hàn Ngọc Quang? Thật xin lỗi, cho dù có chết tôi cũng không nói” Bà kích động đứng dậy. Hơn hai mươi năm trời, những gì bà nghe được chỉ là những câu hỏi về ba người họ. Chua sót? Tất nhiên là có. Hận thù? Làm sao thiếu được đây... Nhớ nhung? Bà đã không thể nhớ được khuôn mặt của bọn họ nữa rồi... Đánh đập, độc dược, cổ trùng, rồi cái gì nữa ấy nhể? À, bùa phép gì gì đó như 36 phép thần thông của Tôn gì gì đó... Bà không muốn nhịn nữa...
“Mẹ...” Cô rơm rớm nước mắt. Mẹ vẫn hay kích động như vậy, mẹ vẫn nóng tính như vậy... Mẹ vẫn là mẹ của cô năm xưa...
“Mẹ? Cô đừng giả dạng con gái tôi. Con gái tôi là ai mà cô có thể giả dạng chứ? Con gái tôi thông minh xinh đẹp, chăm ngoan học giỏi, tr người đều luyến vạn người đều mê, người gặp người thích hoa gặp hoa nở... (đã lược bớt n từ ca ngợi). Cô là ai mà cũng xứng để giả dạng con gái tôi? Hả?” Bà đứng dậy tự hào. Chỉ có con gái bà là đẹp nhất. Nhớ năm đó đệ nhị mĩ nhân Hoàng Hải Vân cũng tự nhận không đẹp bằng. Hừ, cô ta là cái thá gì mà xứng để giả mạo con bà? Hừ hừ hừ.
“Khụ khụ” Anh đứng bên cạnh cố nén cười. Giờ thì anh biết cái thói hay khoe của cô là bắt nguồn từ đâu rồi...
“Ha ha ha. “Mẹ mẹ đẹp nhất nhà, pa pa xinh nhất phố, con đây xinh nhất hành tinh, còn ca ca... chua gặp nên hông biết. Cũng chỉ có cả nhà chúng ta là xinh nhất thôi. Chi Chi thấy ai cũng không xinh bằng” “ Cô khẽ cười đọc lại câu nói hồi nhỏ. Lúc ấy cô thấy mẹ có rất nhiều từ để khen ngợi cô nên côn cũng kiếm một số từ khen lại. Ấy thế là trở thành câu nói độc nhất vô nhị chỉ có cô mới được sài rồi.
“....” Anh nín cười sắp nội thương.
“Cô nói cái gì? Có thể điều tra đến câu nói độc nhất vô nhị của Chi Chi, hừ, gan lắm” Không biết tự lúc nào trên tay bà đã cầm một chiếc chủy thủ nhỏ. Dùng hết sức bình sinh đâm vào người cô.
“Mẹ, chào mừng người trở về. Chi Chi nhớ mẹ lắm cơ” Anh định xông ra cản dao nhưng cô cản lại. Cô, muốn đánh cược câu nói này. Cược xem mẹ có đâm tới hay là... dừng lại và bỏ nó xuống.
Leng keng
Bà cứng người. Câu nói cuối cùng của cô nói với bà là câu này. “Mẹ, chào mừng người trở về“. Cũng chỉ có bà mới biết, lúc đó vui sướng cỡ nào. Con gái bà, nó lần đầu cũng như lần cuối chào mừng bà trở về... Trở về nhà ấy... Ừ, là trở về.
“Mẹ, trở về thôi. Mọi chuyện có con lo rồi” Cô xúc động ôm trầm lấy mẹ mình. Hồi nãy thuộc hạ anh đưa vào bảng xét nghiệm ADN, có tới 99,9% hai người là mẹ con. Cô cũng vui lắm.
“Hức hức. Ừ, mẹ trở về, mẹ trở về. Mẹ về với con.” Bà cũng đạt được như ý nguyện. Ngoại trừ bà và chồng bà thì không ai biết con bé có một vết bớt hình hoa bỉ ngạn trên lưng. Lúc nãy khẽ kéo áo xuống bà cũng đã thấy. Nó, là con bà...
Anh vui mừng nhìn cảnh mẹ con đoàn tụ. Biết bà muốn nhìn vết bớt sau lưng, anh nhịn. Bà muốn đâm cô, anh nhịn. Bà làm cô khóc, anh nhịn. Nhưng mà, hai người ôm lâu như vậy thì không thể nhịn. *Lật bàn tức giận*. Tất nhiên, những cái này chỉ xảy a trong trí tưởng tượng thôi. Là mẹ vợ, mẹ vợ anh đó. Léng phéng một chút là tính phúc của cả đời nó bay. Nhịn... Nhịn... Nhịn.... Nhịn không được thì cũng phải nhịn...
“Khụ... Ha ha ha. Tiểu Phong Phong, lại đây cho a di con nhìn một chút. Hai đứa lớn thế này rồi đây...” Bà vẫy vẫy tay với người im lặng nãy giờ.
“Vy a di... Hai người, bỏ tay ra một chút được không? Con con con...” Anh đứng đó uốn éo. Thật sự là nếu anh đang cầm cái khăn tay, chắc chắn là sẽ bị vặn rách luôn.
“Được rồi, không dành tiểu tức phụ của con. Con gái lớn của a di liền nhờ con rồi đó. Mẹ con, bà ấy vẫn khỏe chứ?” Bà ngập ngừng.
“A di liền yên tâm. Bà ấy vẫn khỏe ạ” anh gượng cười nhớ lại cái cảnh hai bà mẹ này gặp nhau khi anh còn nhỏ. Haiz, hi vọng là không như ngày xưa.
“Ai, như vậy là được. Đi đi nào, dẫn mẹ về tổ ấm của mấy đứa.” Khẽ vuốt mái tóc bóng mượt của con gái, bà khẽ cười. Mấy năm nay liền khổ cho nó rồi.