Mới vừa ăn cơm xong, Giản Nhụy Ái đem quần áo giá trị xa xỉ cất vào một túi lớn, muốn đi trả lại cho Đơn Triết Hạo.
Cô thừa dịp Quyền Hàn và Trác Đan Tinh vội vàng trông tiệm, chuồn êm ra ngoài. Giản Nhụy Ái không dám đi theo phụ giúp bọn họ, sợ bọn họ hỏi tới, cô không biết trả lời như thế nào.
Cô cưỡi con cừu nhỏ (Edit: hình như nói là xe máy hay honda gì đó, nói chung là xe hai bánh), chạy tới tập đoàn Đan thị, trong nội tâm không ngừng lo lắng, dù sao náo loạn như thế, hiện tại cô không biết làm sao đối mặt với anh? Đơn Triết Hạo thấy cô nhất định sẽ lại la mắng.
Mặc kệ như thế nào? Trước tiên đem quần áo trả lại cho anh là điều quan trọng nhất.
Nhưng cô chỉ muốn trả lại quần áo, cũng không nghĩ phải nói trước với Đơn Triết Hạo, tựa như đi ăn lẩu mà quên đặt bàn.
“Tiểu thư, làm ơn để cho tôi cầm quần áo trả lại cho Đơn Triết Hạo, tôi sẽ rời đi ngay.”
“Thật là xin lỗi, tiểu thư, nếu như cô không hẹn trước, cô không thể vào được.”
“Muốn hẹn trước thì phải làm sao? Tôi chỉ muốn cầm quần áo trả lại cho anh ta thôi, chỉ đơn giản như vậy. Chỉ gặp một thời gian ngắn, xin cô giúp đỡ.”
“Thật xin lỗi, xin tiểu thư đừng làm khó cho chúng tôi, chuyện này chúng tôi phải làm theo quyết định, thật không dám làm khác.”
Giản Nhụy Ái thấy thái độ cứng rắn như thế, xem ra thật không đi vào được, nhìn quần áo trong tay một chút, không khỏi thở dài, muốn trả một bộ quần áo mà khó khăn quá.
“Vậy tôi đợi ở đây, cám ơn cô.”
“Không cần khách khí.”
Cô nhìn cô gái thân thiết chào hỏi với mình như thế, trong lòng buồn bã nhiều hơn vui, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lúc này Đơn Triết Hạo hẳn không ra về sớm như thế, muốn chờ anh, nhất định phải tối rất nhiều thời gian.
Giản Nhụy Ái dòm ngó tiệm trà sữa bên cạnh hồi lâu, thấy rất nhiều người đứng, muốn dùng một ly trà sữa để giết thời gian.
Cô chen chúc theo dòng người xô đẩy, chờ mua trà sữa, thật vất vả mới đến lượt mình, cuối cùng mới mua về. Ngửi mùi trà sữa thơm ngào ngạt, trong lòng vui thích, không thể chờ đợi uống một ngụm, thật là thiên đường của nhân gian.
Cúi đầu đi bộ, nhưng không có nhìn thấy trước mặt có nhiều người, trực tiếp đụng vào một người cao lớn.
“Phanh.” Cô nắm chặt ly trà sữa trong tay, thiếu chút nữa rớt xuống sàn, may nhờ cô cầm chắc: “A! Thiếu chút nữa đổ hết!”
Cô khẩn trương vỗ vỗ ngực mình, ngẩng đầu thấy bộ dáng của người đi không nhìn đường kia, liền thấy gương mặt lạnh lùng, tức giận muốn giết người, vô hồn và đầy sát khí.
Mặt Giản Nhụy Ái mờ mịt nhìn anh, không thể tưởng tượng nổi. Không phải anh đang ở trong phòng làm việc sao, thế nào lại xuất hiện ở cửa công ty?
“Đơn Triết Hạo, anh…” ‘xoạt’ đem túi nilon trong tay đưa đến trước mặt anh: “Trả lại quần áo cho anh.”
“Đơn Triết Hạo, anh không cần kéo tôi, buông tôi ra, tay tôi rất đau.” Tay Giản Nhụy Ái bị Đơn Triết Hạo gắt gao nắm lấy, hướng đi vào trong công ty, ly trà sữa trong tay cô bị anh vứt vào sọt rác.
Cô cũng không có thời gian đi thương tiếc ly trà sữa, bởi vì tay cô đã bị Đơn Triết Hạo làm cho đau buốt, đau đến nước mắt sắp chảy ra. Đơn Triết Hạo, kẻ điên dại lại lớn sức nên chẳng ai đấu lại anh.
Đơn Triết Hạo không để ý đến việc Giản Nhụy Ái đang kêu gào, lôi cô đi vào phòng làm việc của mình, người thư ký ngoài phòng làm việc nhìn Tổng giám đốc đang vô cùng tức giận, tay đang lôi kéo cô gái nhỏ, mọi người đều bị vẻ lạnh lùng của tổng giám đốc hù sợ, trên đường đi đều nháo nhào nhường đường.
“Phanh.” Cửa phòng tổng giám đốc được đóng lại, tất cả nhân viên đem tò mò hướng về người bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, cách ly rồi, Đơn Triết Hạo không bị những chuyện kia làm cho lung lay ý tưởng.
Anh hung hăng đem Giản Nhụy Ái ném về ghế salon, anh cũng cởi luôn áo khoác tây trên người mình xuống, bỏ cà vạt ra, tức giận đem nút áo sơ mi tháo xuống, ngực bởi vì tức giận mà phập phồng.
Mang theo lửa giận nhìn chằm chằm cô gái nhỏ. Giản Nhụy Ái khá lắm, ngày hôm qua nhếch nhác bị đàn ông ôm đi, hôm nay vui mừng đem quần áo trả lại cho anh, chẳng lẽ cứ như vậy, không thể chờ đợi, muốn cùng anh phủi sạch quan hệ, ôm ấp yêu thương, chạy đến trong ngực người đàn ông khác.
Không thể, anh sẽ không tha cho cô.
Anh không thể chờ đợi mà áp lên người cô. Giản Nhụy Ái vì phản ứng của anh làm hoảng loạn. Anh đè ép môi cô sát môi anh, lửa nóng đầu lưỡi cạy miệng nhỏ nhắn của cô ra, không chút do dự đưa vào, bá đạo chiếm lĩnh cái lưỡi mềm mại.
Một bên anh hôn, một bên bế ngang cơ thể cô, đi vào phòng nghỉ ngơi bên trong, ném cô lên giường lớn, thân thể cường tráng không hề thương tiếc nhào tới, đè lên người cô.
Đơn Triết Hạo cảm giác mình sắp bị sự đố kị bức tới điên rồi, anh lần lượt lột sạch quần áo trên người cô, thân thể mềm mại trắng như tuyết lộ ra trước anh, để cho anh càng thêm điên cuồng, nhanh chóng ngồi dậy, cởi hết quần áo của anh, lần nữa nằm trên người cô.
Giản Nhụy Ái kinh hoàng mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, rồi từ từ phục hồi tinh thần lại từ trong nỗi khiếp sợ, phản ứng chống lại thân thể người đàn ông đang ngồi trên mình, anh ta muốn cái gì hả? Gương mặt khẽ ửng hồng.
Khi cô đang trong kinh ngạc, trên người truyền đến đau đớn kịch liệt, thân thể Giản Nhụy Ái loay hoay, muốn tránh thoát cái loại đau đớn đó.
Đơn Triết Hạo mãnh liệt chiếm lấy cô, bá đạo tuyên thệ chủ quyền của mình, khí thế hung hăng bắt đầu khởi động, qua mấy lần, đã khiến Giản Nhụy Ái cảm thấy mệt lả, không còn sức chống cự.
Anh tìm một vị trí tốt, muốn dùng sức đi tới, điên cuồng mãnh liệt bắt đầu những động tác khởi động trên cơ thể cô.
Dịch ái chảy ra, khiến Giản Nhụy Ái ngượng ngùng muốn chết, căn bản lời nói chẳng thể ra khỏi miệng: “Anh…” Cô biết mình giãy giụa cũng chẳng có tác dụng rồi…