Hôm sau, Giản Nhụy Ái liền muốn dẫn Tiểu Cảnh và Nụ Nụ ra ngoài vui đùa một chút.
"Tiểu Cảnh, Nụ Nụ, các em muốn đi đâu chơi!"
Nụ Nụ cười nói: "Đi khu vui chơi."
"Con cũng vậy muốn đi khu vui chơi."
Đứa bé vẫn là đứa bé, nơi muốn đi luôn là những nơi đó, Giản Nhụy Ái cười nói: "Được, dì đồng ý với Tiểu Cảnh và Nụ Nụ."
"Chúng ta có thể đừng để cho Sử tử đi cùng hay không!" Tiểu Cảnh lạnh lùng hỏi.
‘Sư tử’ cái tên này làm cho Giản Nhụy Ái có chút hoài nghi, ai là sư tử
vậy! Sau đó cô mới chợt hiểu ra, sư tử chính là Đơn Triết Hạo, khẽ mỉm
cười: "Tiểu Cảnh, em không được nói như thế, Hạo là bạn trai chị, trong
bụng chị cũng đang mang đứa con của anh ấy, em nói như thế sẽ làm chị
tức giận."
"Được rồi! Em chỉ nói giỡn mà thôi, vợ à, không nên tức giận." Tiểu Cảnh làm nũng
Giản Nhụy Ái nhìn những biểu tình đáng yêu trên mặt Tiểu Cảnh, tâm tình
cũng tốt hơn, sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, phân phó: "Các em đợi ở đây...
chị gọi anh ấy đến đưa các em đi."
Cô cũng chẳng rõ Đơn Triết Hạo sẽ có phản ứng gì về chuyện này, chỉ là
không nếm thử, làm sao biết anh có đồng ý hay không. Cô gõ cửa mấy
tiếng, sau đó đẩy cửa vào, nhìn thấy Đơn Triết Hạo đang ngồi đối diện
với máy vi tính, nghiêm túc làm việc.
Đơn Triết Hạo không có ngẩng đầu cũng biết là ai vào, lúc này, bà nội
đang ngồi chăm sóc hoa trong phòng sách, vậy thì chỉ có Giản Nhụy Ái mà
thôi.
Anh xoay ghế sofa lại, nhìn Giản Nhụy Ái, anh đang suy đoán cô gái nhỏ này đang muốn xin xỏ cái gì.
"Hạo, anh có làm việc sao! Em muốn mang Tiểu Cảnh và Nụ Nụ đến khu vui
chơi, anh không đi cùng cũng được." Giản Nhụy Ái ra sức cầu khẩn.
"Không được, hôm nào khác đi, anh sẽ bao cả khu vui chơi, để cho các
người được chơi thỏa thích." Khu vui chơi, ba chữ này khiến cho Đơn
Triết Hạo mở rộng tầm mắt, anh đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn Đan Thị, mặc dù không phải là đại minh tinh, nhưng ít ra cũng là nhân vật
có tiếng ở thành phố này, đi tới đó rất rớt giá trị bản thân.
Quan trọng nhất, nơi đó rất ồn ào và hỗn tạp, không thích hợp cho phụ nữ có thai.
"Không được, em đã đồng ý với Tiểu Cảnh và Nụ Nụ rồi, nếu như không dẫn
bọn họ đi, thì bọn họ sẽ không tin tưởng em nữa, Hạo, anh đồng ý đi"
Giản Nhụy Ái cũng biết Đơn Triết Hạo sẽ cự tuyệt, nên cô đã suy nghĩ về
cách đối phó, chỉ có một cách duy nhất đó chính là mỹ nhân kế.
Cô ngồi trên đùi Đơn Triết Hạo, hai cánh tay vòng qua cổ của Đơn Triết
Hạo, không khách khí mà làm nũng: "Đi không? Nếu như anh không cho phép
chúng em đi, vậy thì em phải tìm cách để đi rồi."
Đơn Triết Hạo muốn làm bộ kiên quyết cũng không được, anh kéo cánh tay của cô:"Thật là thua em rồi, đi thôi."
Giản Nhụy Ái vui vẻ dắt tay hai đứa bé đi theo Đơn Triết Hạo đến khu vui chơi.
Sắc mặt bốn người rất khác nhau, Giản Nhụy Ái và hai đứa bé rất vui vẻ,
chỉ có vẻ mặt của Đơn Triết Hạo là đăm chiêu, vô cùng khó chịu.
Thấy Đơn Triết Hạo như vậy, Giản Nhụy Ái cảm thấy anh vô cùng đáng yêu.
Khu vui chơi này được coi là nơi sang trọng nhất, là nơi chỉ dành cho
những kẻ có tiền, khắp nơi đều là vàng, đặc biệt phát ra địa vị cao quý
của người chơi.
Có rất nhiều trò chơi, là những trò chơi được trẻ em khắp thế giới yêu
thích, còn có cả không gian hẹn hò của những đôi tình nhân.
Giản Nhụy Ái rất ít khi đến những khu vui chơi như thế này, nên đôi mắt
cô trở nên sáng rực, nhìn những con đường vô cùng quyên rũ, cô chính
thức bị hấp dẫn, rồi hai đứa bé đi bên cạnh cứ ríu rít khiến cô phải bật cười .
"Bà xã ơi, chúng ta chơi Yun-night Speed đi." Tiểu Cảnh hướng về phía Yun-night Speed tràn đầy ước mơ.
Yun-night Speed, bốn chữ khiến Giản Nhụy Ái thiếu chút nữa hộc máu,
không cách nào tưởng tượng được đứa bé này lại đề nghị chơi Yun-night
Speed.
"Chị ơi!, không cần chơi Yun-night Speed, chẳng lẽ chị chưa từng nghe
đến việc chơi cưỡi ngựa sao?" Nụ Nụ nở nụ cười gian tà như thiên thần
"Không được, cái loại đó nhàm chán muốn chết, chơi thuyền hải tặc."
"Không được, anh là anh trai phải biết nhường nhịn em gái, chúng ta vào cửa Thiên Ma đi."
"Em xem anh là anh trai của em từ khi nào vậy? Em đi tìm chồng em mà xin đi, còn đây là bà xã của anh, phải nghe anh."
"Hu hu. . . . . ." Nụ Nụ mở to đôi mắt khóc rống lên
Hai đứa trẻ thật là ồn ào, Giản Nhụy Ái bị buộc im lặng từ nãy giờ, rốt
cuộc không ngừng hầm hừ: "Được rồi, tất cả im lặng cho chị."
"Chị à, em không cãi nhau, chị đừng bắt tụi em về nhà, tụi em chơi cái gì cũng được ."
Giản Nhụy Ái biết giọng nói của mình ban nãy có hơi lớn, đã khiến cho Nụ Nụ hoảng sợ, thấy bộ dạng uất ức của bé, cô có chút không nhẫn tâm, vội vàng ngồi xổm xuống: "Thật xin lỗi, Nụ Nụ, đều là lỗi của chị, không
nên lớn tiếng với cái em như thế."
"Chị, đây là lần đầu tiên tụi em đến khu vui chơi, có thể em không cãi
nhau với anh nữa, chỉ cần chị đừng bắt chúng em rời đi." Nụ Nụ nhìn Giản Nhụy Ái, đôi mắt long lanh ẩn hiện nước mắt vô cùng đáng thương
Trong giây phút đó, Đơn Triết Hạo ôm lấy Nụ Nụ, sắc mặt vẫn cứng ngắc
như cũ, giọng nói có chút trìu mến: "Được rồi, chúng ta đi vào trong đi, không thì khu vui chơi đóng cửa đó."
Giản Nhụy Ái dắt tay Tiểu Cảnh, nhìn theo bóng lưng của Đơn Triết Hạo,
trong lòng tràn đầy cảm động, cô biết Đơn Triết Hạo không phải là người
không có tình nghĩa mà.
Sững sờ mấy phút, cảm nhận được tay của mình bị lôi kéo, cô đưa đôi mắt
nhìn vào đôi mắt vô tội của Tiểu Cảnh, mới phát hiện ra mình mất thần.
"Đi thôi, Tiểu Cảnh."
Vừa đi vài bước, cô phát hiện Tiểu Cảnh dừng lại:"Tiểu cảnh, sao thế."
Tiểu Cảnh hất tay Giản Nhụy Ái ra, chạy về phía một tiệm đồ chơi, Giản
Nhụy Ái vội vàng theo sau: "Tiểu Cảnh, sao vậy? Em muốn mua cái gì sao!"
Đơn Triết Hạo cũng phát hiện bọn họ tụt lại phía sau, khẽ cau mày bất mãn đi tới.
Tiểu Cảnh không có để ý tới Giản Nhụy Ái, lôi kéo ống tay áo Đơn Triết
Hạo, cầu khẩn: "Anh trai, em có thể tìm thấy Chihuahua rồi."
Đó là một bộ đồ chơi lắp ráp người có tên Chihuahua.
"Không được." Đơn Triết Hạo nghĩ cũng không có nghĩ liền cự tuyệt.
Giản Nhụy Ái nhìn về vẻ mặt thất vọng của Tiểu Cảnh, có lẽ Tiểu Cảnh rất yêu thích Chihuahua, nếu không sẽ không cố ý kéo tay bảo Đơn Triết Hạo
mua cho bé, vì cậu bé biết Đơn Triết Hạo không thích cậu bé cho lắm
"Tiểu Cảnh, để chị mua giúp em." Giản Nhụy Ái đi đổi 20 xu, đua cho Tiểu Cảnh đang chuẩn bị liều mạng.
"Cám ơn vợ."
Tiểu Cảnh thật đáng yêu, nhưng chữ vợ khiến Giản Nhụy Ái không chịu nổi, sau khi cô lấy được tiền xu xong chuẩn bị đưa cho Tiểu Cảnh.
Lại bắt gặp ánh mắt khinh thường của Đơn Triết Hạo, anh ôm lấy Nụ Nụ
đang mang lòng hiếu kỳ, đi đến chỗ bán đồ chơi, bé cũng chưa có bộ đồ
chơi lắp ráp.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiền xu trong túi Giản Nhụy Ái
dần vơi đi, nhưng vẫn chưa thể gắp nổi một chú Chihuahua nào.
Cõi lòng Tiểu Cảnh càng thất vọng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cố nén để nó không rơi ra: "Bà xã à, không chơi nữa, đi thôi."
Giản Nhụy Ái nhìn cái túi không còn đồng tiền xu nào cả, rất xin lỗi
Tiểu Cảnh: "Thật xin lỗi, nếu không chị. . . . . . Chị đi mua thêm."
"Không cần, mặc dù em nghĩ muốn Chihuahua, nhưng lại không muốn phiền chị."
Nụ Nụ lôi kéo cánh tay Đơn Triết Hạo cầu khẩn: "Anh ơi, cầu xin anh giúp anh của em một tay đi, giúp em có một Chihuahua được không vậy anh."
"Không muốn." Đơn Triết Hạo hỏi.
"Một bạn học ở lớp chúng em, bạn ấy bị bệnh bạch cầu, thường ngã bệnh,
nguyện vọng lớn nhất của bạn ấy là Chihuahua, nhưng ba mẹ của bạn ấy
không có tiền, ba mẹ của bạn ấy đã đem tất cả tiền đi chữa bệnh cho bạn
ấy, căn bản là mua không nổi Chihuahua, hơn nữa chỗ chúng em ở không có
bán Chihuahua, anh à, có thể giúp một tay không?"
Hai đứa bé đưa ánh mắt khát vọng nhìn Đơn Triết hạo, đôi mắt đã đỏ ửng lên.