Năm người ngồi ở bàn ăn, Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái ngồi bên cạnh
nhau, còn Trác Đan Tinh và Quyền Hàn ngồi đối diện bọn họ. Bà nội ngồi ở vị trí chính giữa; trên bàn bày đầy thức ăn thịnh soạn.
Không khí trở nên cực kỳ quái dị. Bà nội đánh vỡ không khí yên tĩnh: "Nhanh lên một chút ăn. Tiểu Nhụy, ăn nhanh lên một chút."
"Dạ." Gương mặt Giản Nhụy Ái ửng đỏ, giật mình tỉnh giấc. Nhiệt tình gắp thức ăn cho Trác Đan Tinh: "Đan Tinh, ăn nhiều một chút."
Trác Đan Tinh cười cầm chén nhận lấy món ăn: "Chỉ có Nhụy Ái là hiểu khẩu vị của tớ nhất"
"Cái đó là đúng, với lại chúng ta đã cùng lớn lên bên nhau rồi kia mà.
Anh Quyền Hàn, đây là thịt ba chỉ, là món ăn anh thích nhất đó. . . . .
." Giản Nhụy Ái gắp thịt cho để vào trong chén Quyền Hàn. Không ngờ Đơn
Triết Hạo nhanh tay hơn, lập tức cướp miếng thịt kho ấy đi.
Giản Nhụy Ái ngây ngẩn cả người, chẳng phải anh rất ghét thịt ba chỉ đó
sao. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Đơn Triết Hạo đã đem thịt ba chỉ kia ném lại trong dĩa
Mỗi người đồng loạt đưa đôi mắt kỳ quái nhìn Đơn Triết Hạo
Có lẽ anh cũng cảm thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình. Trên mặt
thoáng qua một tia lúng túng. Nâng mắt lên, tiện tay gắp một khối ớt
xanh bỏ vào trong chén Giản Nhụy Ái: "Mau ăn đi, nhìn cái gì vậy?."
Giản Nhụy Ái uất ức nhìn khối ớt xanh trong chén của mình, cô chẳng rõ
mình thích ăn ớt xanh từ khi nào nữa. Hơn nữa, nhiều ớt xanh như thế, cô cảm thấy rất nhứt đầu
Cũng không biết ớt xanh này biểu hiện cho cái gì. Rồi bỗng dưng ớt xanh
trong chén như mọc cánh bay lên. "Tiểu Nhụy, đừng ăn ớt xanh." Quyền Hàn nói giúp
Mấy câu nói đó, cứ như là thuốc tiên có thể cứu sống Giản Nhụy Ái. Đợi
đến lúc cô như nhận được chiếc phao cứu sinh thì Đơn Triết Hạo lại đưa
một miếng ớt xanh vào trong chén cô."Ai nói cô ấy không thích ăn ớt
xanh, cô ấy thích ăn ớt xanh vô cùng."
Lại nhìn chén ớt xanh của cô. "Cô ấy sắp trở thành vợ của tôi, chẳng lẽ tôi cũng không biết cô ấy muốn ăn gì à?."
Hai người đàn ông đã trưởng thành cứ mãi cãi nhau trước mặt Giản Nhụy Ái, đây là vì chuyện gì thế
Bà nội đưa đôi mắt bất đắc dĩ nhìn hai người đàn ông kia một tí. Sau đó cố ý kéo Giản Nhụy Ái và Trác Đan Tinh rời đi
Ba người phụ nữ ngồi ở phòng khách xem ti-vi. Còn hai người đàn ông lại ở trong bàn ăn tranh luận một chuyện nhỏ
Trác Đan Tinh vẫn cảm thấy không yên lòng thay anh Quyền Hàn. Cô cảm
thấy Quyền Hàn là kẻ lỗ mãng, nhưng lại chẳng thể bỏ được anh. Nên thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Quyền Hàn.
Nhưng khi thấy Giản Nhụy Ái cứ phấn đầu vì Quyền Hàn thì cô lại đau
lòng. Thời điểm nhà đang rộn tiếng cười, bỗng có ba người khách xuất
hiện, đó là một người đàn ông và hai đứa trẻ.
"Vợ à, em không nhớ chồng mình sao."
Không chờ Giản Nhụy Ái kịp phản ứng, đứa bé đã nhảy bổ vào lồng ngực
Giản Nhụy Ái. Giọng nói ngây thơ nhưng lời nói ra lại không phù hợp với
lứa tuổi.
Khiến Giản Nhụy Ái chỉ có thể ngẩn người. Đợi đến lúc Giản Nhụy Ái phản
ứng kịp thì vật nhỏ trên người cô đã bị Đơn Triết Hạo ném qua một bên
Cụ Duệ Tường không nghĩ đến việc Tiểu Cảnh lại hoạt bát như thế, dắt tay của cậu bé hướng về phía bà nội giải thích: "Bà nội, bọn nhỏ nhớ Nhụy
Ái. Mẹ của nó bận đi công việc nên đành mang nó đến đây chơi mấy ngày.
Cháu có chút việc bên hội âm nhạc, đến khi xong việc sẽ đến đón tụi nó
ngay."
Anh còn tính hướng về phía Quyền Hàn và Trác Đan Tinh gật đầu một cái coi như lễ phép chào hỏi, xong sẽ rời đi ngay.
"Không được." Đơn Triết Hạo lạnh lẽo nói, cúi đầu nhìn tên nhóc đang vô
lễ với Giản Nhụy Ái. Thấy nó cứ tự nhiên mà vây lấy ngực Giản Nhụy Ái,
rồi còn nhìn mình lom lom. Anh cũng không chịu yếu thế, cứ nhìn chằm
chằm lại thằng bé.
Hai người mới vừa gặp nhau vậy mà đã có mùi thuốc súng
Đứa bé cười cười, hất tay Cụ Duệ Tường ra, đi tới bên cạnh bà nội, ôm lấy bà nội. "Dì ơi! Dì thật xinh đẹp"
Bà nội bị đứa bé làm cho vui vẻ. Lập tức cười thật tươi "Đứa nhỏ, bà nội đã già rồi, sao lại gọi là gì, nhưng cháu rất đáng yêu."
"Không già. Trên mặt bà nội vẫn chưa có nếp nhăn, vừa nhìn đã thích,
gương mặt bà nội rất xinh đẹp. Tiểu Cảnh nhìn thế nào cũng không giống
một bà già"
Những người lớn ở trong phòng, trừ bà nội ra, ai nấy đều bị mấy đứa trẻ
mà cho giật mình vì trình độ lấy lòng của bọn trẻ này vô cùng lợi hại.
Đơn Triết Hạo biết để hai đứa bé ở lại nhà mình, nhất định hai chúng nó
sẽ lật trời. Thật không biết Cụ Duệ Tường nghĩ như thế nào mà dẫn hai
đứa trẻ đến đây vì thế anh nói một cách kiên định: "Không được. Bọn họ
không thể ở lại chỗ này. Duệ Tường. Cậu dẫn chúng nó đến từ đâu thì đưa
chúng nó về chỗ đó."
Giản Nhụy Ái chẳng biết nên khóc hay cười, vội vàng kéo ra một nụ cười.
Bế một đứa bé lên."Hạo, bọn chúng chỉ là trẻ con, anh không cần so đo
vậy. Hãy để cho bọn nó ở lại đây đi, chẳng phải Duệ Tường đã nói, chỉ
mấy ngày thôi sao."
"Đúng vậy, Hạo, bà cũng rất thích hai đứa trẻ này. Cháu cho chúng ở lại
đây đi. Cũng để cho Giản Nhụy Ái học tập cách chăm trẻ luôn, chẳng phải
nó cũng mang thai rồi sao." Bà nội thật sự rất thích Nụ Nụ và Tiểu Cảnh, lại nhìn đến đôi mắt đỏ hoe tràn ngập nước mắt của Nụ Nụ, bà có hơi đau lòng.
"Anh trai, anh có thể cho tụi em ở lại đây được không? Mẹ em không có ở
đây, chồng em phải đi làm kiếm tiền. Tụi em không có nhà để về . . . .
." Nụ Nụ lôi lôi cánh tay của Đơn Triết Hạo, nói lời cầu khẩn
"Thôi đi, không cần giả bộ đáng thương. Cụ Duệ Tường, mang chúng đi."
"Nụ Nụ, chúng ta không cần cầu xin hắn ta, chúng ta đi. Vợ à, em cũng
không thể ở đây nữa, đi theo anh thôi." Lúc Tiểu Cảnh chuẩn bị đi, cũng
dắt tay Giản Nhụy Ái như muốn cô đi theo cậu bé.
Quyền Hàn tiến lên nói."Đơn Triết Hạo không chứa hai cháu, nhà cậu có
thể cho các cháu ở. Dù sao phòng ốc trong nhà cũng còn trống. Nhụy Ái,
em cũng có thể về nhà ở, tiện để chơi cùng hai bé."
Nụ Nụ và Tiểu Cảnh dù có thông minh như thế nào. Cuối cùng cũng chỉ là
đứa bé, vừa nghe đến có chỗ ở, lại có thể chơi cùng Giản Nhụy Ái, nụ
cười trên mặt lập tức nở ra, ríu rít nói: "Được."
Bọn họ hoàn toàn không đoán được chuyện thật ra Quyền Hàn đang cố kích
tướng. Anh biết Giản Nhụy Ái sẽ không thể rời khỏi nhà họ Đơn, nhưng
muốn để cho Đơn Triết Hạo đồng ý, chỉ biết dùng Giản Nhụy Ái làm bàn
đạp.
Kết quả thì Quyền Hàn đoán không sai. Đơn Triết Hạo không nhẫn nại được: "Được rồi, được rồi. . . . . . Tôi đồng ý cho hai đứa nhóc ở lại đây. Ở trong nhà, nếu dám loạn đến tôi sẽ đá chúng ra ngoài ngay lập tức."
Anh nói xong liền xoay người rời đi.
Tiểu Cảnh cảm thấy rất ghét Đơn Triết Hạo. Đứng làm mặt quỷ với chiếc lưng của anh.
Cụ Duệ Tường ngăn cản: "Tiểu Cảnh, con không được làm như thế, chú đi
trước. Các cháu ở đây phải ngoan ngoãn nhé, chờ lúc chú rãnh sẽ đoán
cách cháu về, biết không. À quên, phải gọi Nhụy Ái bằng chị Nhụy Ái nghe không?."
Nụ Nụ ôm chặt lấy cổ Cụ Duệ Tường, vẻ mặt nặng nề khiến cho người bên cạnh vô cùng buồn cười.
"Ông xã, chú đi sớm về sớm nhé, đừng nên để cơ thể quá mệt mỏi, phải biết nghỉ ngơi nhé."
Cụ Duệ Tường sờ sờ chiếc mũi nhỏ của bé, nở một nụ cười vui vẻ. Nội tâm
lạnh lẽo như bị hòa tan đi, anh nói với giọng cưng chiều: "Được rồi, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Nụ Nụ nhìn Cụ Duệ Tường đã đi khuất, mới ngồi xuống ghế salon, vẻ mặt
không mấy vui vẻ. Tiểu Cảnh lại vô cùng vui vẻ khi được ngồi bên cạnh
Giản Nhụy Ái .
Trác Đan Tinh chẳng thể giải thích được những chuyện đang xảy ra. Nhíu
mày, lên tiếng với giọng trêu đùa: "Nhụy Ái, từ khi nào cậu lại kiếm
được một anh chàng quá trẻ như thế này."
"Đan Tinh, cậu đừng chọc quê tớ. Tiểu Cảnh, đứa bé nói xằng nói bậy. Cậu cũng tin sao."
"Cháu không phải nói xằng nói bậy. Cháu thật sự muốn lấy dì làm vợ."
Đôi mắt của đứa bé, chứa đầy thâm tình. Tất cả mọi người đều bật cười ra tiếng
Cả nhà vui vẻ lại thế nhưng ở trên lầu thượng, Đơn Triết Hạo lại vô cùng xem thường, anh quay về phòng và tiếp tục vùi đầu vào công việc.