Chiếc xe hàng chạy trên đường cao tốc được khoảng 20 phút, lúc này bọn người đàn ông bắt đầu lục soát người của hai cô gái, chiếc điện thọai của Ánh Hồng nhanh chóng bị một tên phát hiện, hắn hất tay vứt nó ra ngoài cửa sổ.
Tên bị thương ở đầu với tay nắm lấy chiếc cằm yêu kiều của Khả Vi, cô ngay lập tức hợp tác, gập người quỳ gối lên để hắn kiểm tra. Bàn tay qủy dị sờ vào túi trước, tham lam vuốt xuống cặp đùi thon gọn của Khả Vi. Sau đó vòng tay ra sau sờ sờ mông cô, kiểm tra túi sau. Không phát hiện ra gì.
“ Cô em có vóc dáng thật đẹp nha! Điện thoại của em đâu, hửm?”
Khả Vi mím môi, trong lòng gớm ghiếc đôi bàn tay bẩn thỉu của hắn, cô nén thở:
“ Làm rớt trong hẻm rồi!” Ánh mắt cô cương trực.
Hắn cười ma mãnh, gật gật đầu, thả cằm cô ra.
Khả Vi thở nhẹ trong lòng.
Cô đang quỳ gối, từ từ hạ mông ngồi xuống, vừa vặn đè lên trên đôi bàn chân, che đi điều kỳ lạ trong chiếc giầy boot bên phải.
Từ khi cô bị xô ngã trên sàn xe, Khả Vi có linh tính không lành. Lợi dụng vài giây hỗn độn trong xe, cô nhanh tay rút chiếc điện thoại siêu mỏng của mình từ sau túi của chiếc váy, luồn xuống nhét vào trong giầy, sát mắt cá chân.
10 phút sau, Chiếc xe thắng gấp trước một kho hàng rộng lớn, cách trung tâm thành phố khoảng 30 phút.
Bọn đàn ông khẩn trương lôi kéo hai cô gái xinh đẹp ra khỏi xe hàng, đem tay trói lỏng ra phía sau, đẩy họ bước đi vào trong.
Bên trong, những chùm đèn vàng treo lủng lẳng trên trần nhà, hai bên là những bao tải, ván gỗ, và vài thùng nhựa to lớn. Phía trước cùng là một cái bàn dài và vài cái ghế sắt.
“Ngồi xuống, khi lão đại đến sẽ xử lý các cô!” Hắn nhấn người hai cô gái ngồi xuống ghế. Trước khi bỏ đi còn cầm chiếc cằm kiêu ngạo của Khả Vi lắc sang một bên.
Bọn họ đi đến đứng bên một cánh cửa ra vào gần đó, trong góc là một thùng bia, lấy ra vài lon bia, cùng nhau uống, hút thuốc, tán dóc rất nhàn hạ.
Khả Vi phát hiện nhà kho này có 4 cửa ra vào.
Cô xoay qua nhìn Ánh Hồng, khẽ khàng sốt ruột hỏi “Đã có chuyện gì? Em làm gì mà để dính đến bọn họ?”
“....Em...em đã nhận họ một số tiền, để tìm ra tung tích của Lý công tử. Họ muốn biết Lý công tử lần cuối cùng đã gặp ai và bị gì trong quán Angels. Anh ta vẫn đang mất tích!” Cả người Ánh Hồng run rẩy, nước mắt lấm lem...
“....Những thuộc hạ theo anh ta ngày hôm đó cũng mất tích theo...em lúc đó rất cần tiền để trả tiền phẫu thuật gấp cho mẹ...nên đã đồng ý giúp...nhưng em không thể moi được tin gì từ chị Yến. Sau đó em đi vay nóng một số nơi, cầm đủ số tiền họ đưa em, đem đến trả lại. Em đã nói em không thấy, không biết gì hết....”
Tiếng nói hoà với tiếng khóc nức loãng vào trong không trung.
“...Nhưng bọn họ vẫn không chịu...” Khả Vi nói nốt đoạn cuối giùm Ánh Hồng.
Ánh Hồng gật gật đầu bật khóc.
Khả Vi hít một hơi thật sâu, người bọn họ kiếm chính là cô!
Cô đã đâm Lý Khánh Thần một nhát ngay ngực...và Từ Trấn Khiêm đã bắn hắn chết.
Vì cô.
Cô không biết xác hắn ở đâu. Bọn người này là ai của hắn? Nếu họ biết Lý Khánh Thần đã chết, thì sẽ như thế nào?
Hàng ngàn thắc mắc và tình huống lướt qua trong đầu Khả Vi.
“Lý lão đạo!!”
Bọn người đàn ông lập tức xếp thành hàng thẳng, cung kính cúi chào.
Khả Vi ngước đầu lên nhìn.
Một người đàn ông trung niên, vô cùng sang trọng bước vào. Trên người mặc một bộ đồ âu phục màu bạc. Mắt kính lão màu nâu thanh lịch, trên tay cầm điếu sigar đang cháy.
Ông hất tay ra dấu miễn lễ.
Khuôn mặt khắc khổ, đầy lo lắng khiến ông nhìn già hơn tuổi thật rất nhiều.
Ông ta là Lý Quan, cha ruột của Lý Khánh Thần. Một trong những lão đại quyền lực tại đất nước X này.
Ông bước đến gần hai cô gái đang run sợ.
Ánh mắt hạ xuống người Ánh Hồng “Cô gái trẻ, cô dường như còn quá non để hiểu chữ tín trong giang hồ?!”
Đuôi mắt nhiều dấu chân chim, mấy chốc đã lóe lên tia chết chóc.
Ánh Hồng liền run rẩy, cô lắc lắc đầu, cắn lấy môi khóc nghẹn ngào.
“Cô là ai?”
Hai ngón tay kẹp điếu sigar chỉ thẳng đến Khả Vi.
Khả Vi lúc này hiểu rõ nguy hiểm đang cận kề.
Một câu trả lời thông minh có thể duy trì cơ hội sống còn.
“Tôi là nhân viên phục vụ khu vực VIP của quán bar Angels.”
Ông ta nâng nhẹ chân mày “Vậy là cô biết ai đã ở cạnh con trai ta vào ngày nó mất tích?”
“Phải.” Không chút do dự.
Đôi mắt Lý Quan sáng lên.
“Lý lão đại, rộng lượng tha cho Ánh Hồng, thả cô ta đi, tôi sẽ giúp ông trả lời những khúc mắc về Richard!”
Tên thân thuộc của Lý Khánh Thần vừa thốt ra từ môi cô, mi tâm của Lý Quan lóe lên một tia đau lòng trắc trở.
“ Làm sao tôi biết cô không lừa tôi?” Ánh mắt ông lườm nhanh qua Ánh Hồng.
“Tôi là người thông minh, vạn kiếp không dám lừa gạt Lý Lão đại đây.”
Câu trả lời khôn khéo, nhưng không mấy thuyết phục một tên cáo già như Lý Quan.
“Ngày Richard mất tích, anh ta mặc bộ âu phục màu xanh navy, trên tay phải đeo một chiếc nhẫn bằng vàng, mặt kim cương cùng màu navy, là ngón út của tay phải. Khăn tay nhỏ màu đỏ rượu. Có phải không, Lý lão đại? “ Khả Vi đưa ra những chi tiết thuyết phục.
Cô nhớ rất rõ chiếc nhẫn đó, chính nó đã cắt một đường trên chân mày cô.
Lý Quan nghe đến đây, tướng đứng liền thẳng lên, thân người thêm mười phần phấn chấn.
Khả Vi nhìn biểu tình là hiểu cơ hội giải thoát Ánh Hồng đã đến “Lý lão đại, dẫu sao tôi cũng đã cùng Ánh Hồng đến đây, dù muốn dù không. Với lại cô ta không biết những gì tôi biết, hay là ông hãy độ nhân độ lượng, tha thứ cho cô ấy lần này!?”
“....Ha! Nói rất thấu tình đạt lý... Được, ta sẽ cho nó đi! Cô tốt nhất là nói ra được tung tích con trai ta!” Lời nói mạnh mẽ kèm theo vạn phần lo lắng.
Một tên thuộc hạ bước đến cởi trói cho Ánh Hồng, cô bây giờ vẫn không thể tin được, trợn tròng mắt lên nhìn Khả Vi. Cô đã hại Khả Vi rồi! Nghĩ thế, cô muốn nhào đến bên cạnh Khả Vi.
Khả Vi hiểu được, không để Ánh Hồng nói gì, chồm người nói một câu dứt khoát “Hãy nghĩ đến mẹ và các em! Và chạy thật nhanh!!”
Ánh Hồng không còn nói được gì, chỉ có thể khóc. Người đàn ông bên cạnh dùng sức lôi Ánh Hồng ra cửa.
Khi thấy tên đó quay trở lại, Khả Vi thở phào một hơi.