9 giờ tối, Từ Trấn Khiêm trở về căn biệt thự. Đi ngang qua đám A Luân đang cúi chào, anh dừng chân, ánh mắt băng hàn nhìn thẳng đến A Luân, anh ta ngay lập tức càng cúi người...
“Lão đại, xin lỗi...là tôi thất trách, để Hà Tiểu thư ra ngoài...Cô ấy nói có hẹn với bác sĩ Minh Đông, nhưng nửa đường là đổi ý...”
Quả nhiên là chiêu trò của Khả Vi.
Từ Trấn Khiêm không nói gì, xoay người lướt qua họ...nhưng vừa đi được một bước,
“Lão đại, khi nãy...đã xảy ra chuyện.” A Luân giọng hơi lo lắng nói.
Từ Trấn Khiêm nhíu mày, quay lại nhìn A Luân “Chuyện gì?”
“Sau khi Hà tiểu thư rời khỏi phòng VIP Paris, sắc mặt không được tốt, có lẽ vì còn sợ, cô ấy bước vào trong phòng vệ sinh nữ...Ít phút sau cô Sophia cũng bước vào...Khi Hà tiểu thư bước ra sắc mặt càng không tốt...Hình như đã bị thương.”
Từ Trấn Khiêm tức khắc trầm mặt, xoay người rảo bước vào trong căn biệt thự.
Bước đến căn bếp hoa cương màu trắng ngọc to lớn, thân hình Khả Vi trong chiếc váy ngủ bằng lụa màu trắng sữa, bên ngoài mặc chiếc áo len tay dài đang đứng đó.
Khả Vi cảm giác được anh đang đứng nhìn cô như mọi khi, thoáng nghĩ chỉ vài phút anh sẽ bỏ đi. Lần lâu nhất anh ngắm cô cũng là 20 phút...
Đột nhiên tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại rất sát sau lưng cô. Khả Vi khựng lại một giây, rồi làm như không biết gì...tiếp tục cắt đồ ăn.
Anh đặt tay lên eo cô, Khả Vi hơi giật mình, vòng tay càng siết chặt, cả người anh bao trùm thân thể cô.
“Đang nấu gì?”
Cô hơi run, nhưng vẫn mỉm cười “Em...chắc là một món canh nào đó!” Ngay cả cô cũng chẳng biết mình nấu gì.
Anh vén tóc cô sang một bên, lộ ra chiếc cổ thon, trắng ngần...nhẹ nhàng hôn xuống.
“...Từ tổng!”
Từ Trấn Khiêm dùng sức, một lực xoay người cô hướng về anh, cô liền đối mặt với khung ngực rắn chắc, ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi trắng tinh tế của anh.
Anh đặt ngón tay dưới cằm cô, từ từ nâng mặt cô lên.
Cô nâng mắt nhìn anh, ánh mắt anh màu xám rất sáng, cô nhớ trong đêm đầu tiên gặp anh, trước khi ngất đi, đã từng nhìn thấy qua đôi mắt này, cũng khoảnh cách gần như thế này.
Chân mày Từ Trấn Khiêm nhíu lại, ánh mắt dời xuống một bên má cô, năm dấu tay sưng đỏ hiện lên một mảng ḷớn, khóe môi còn dính chút máu khô. Hẳn là cô ta đã rất mạnh tay, khiến cô chảy cả máu răng.
____
Sau khi Khả Vi rời phòng VIP Paris không bao lâu, Từ Trấn Khiêm đã ra tối hậu thư với Sophia, nói cô ta có thể ra về, từ nay đừng xuất hiện trước mặt của anh. Sophia lúc đó chỉ dám thốt lên một chữ “Từ...” của tên anh.
Sophia là người mà Phương tổng luôn mang tới, chủ yếu là dành cho Từ Trấn Khiêm, mỗi khi họ gặp mặt, và tất nhiên anh muốn làm gì cũng được. Trong 2 năm qua, không quá 10 lần, dù chỉ là được ngồi sát bên cạnh anh, cô đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Đêm đầu tiên gặp Từ Trấn Khiêm, Sophia đã bị vẻ đẹp quyền lực tối cao của anh chiếm trọn trái tim. Mỗi lần gặp là mỗi lần hạnh phúc, cũng là mỗi lần kìm nén, bởi vì ngay cả khoác tay anh cũng không cho. Ở cạnh một người lâu như vậy nhưng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ có thể biết được một vài thói quen của Từ Trấn Khiêm.
Tuyệt nhiên lại không ngờ, vì một ca kỹ, đã thẳng tay tuyệt đường cô.
Sophia xoay qua nhìn Phương tổng cầu cứu, ông ta càng không nói gì. Quyết định của Từ Trấn Khiêm ông ta tuyệt nhiên không xen vào. Sophia nước mắt ròng rã rời khỏi phòng...Bước nhanh đến phòng vệ sinh nữ ở cuối dãy hành lang.
Và đã gặp Khả Vi ở trong đó.
Khi Khả Vi đi ra đã cố tình xõa tóc, rủ mái xuống một bên mặt..quả nhiên cũng không qua mắt được bọn người A Luân.
____
Gương mặt anh trầm xuống, ánh mắt thẫm lại nhìn cô, nộ khí toát ra...bàn tay đang ôm cô càng siết chặt...
“Em không gì!” Cô nhoẻn miệng cười “ Chút nữa nếu nấu thành công, sẽ để dành cho anh một phần...Tuyệt nhiên không được chê đấy.”
Cô vừa định xoay người đi, nhưng vòng tay ở eo không một chút nhượng bộ. Bỗng Anh khom người, nhấc bổng cô lên, con dao trên tay liền rớt xuống đất vang ra tiếng chói tai...
Khả Vi kinh hãi la lên một tiếng, anh ẵm cô đi lên phòng ngủ. Bước chân mạnh mẽ truyền đến bên tai. Cô hoảng loạn nắm lấy cổ áo anh..
“ Từ tiên sinh...Từ tổng...bỏ em xuống!”