“ Từ tiên sinh...Từ tổng...bỏ em xuống!”
Thân người cao ráo, cơ bắp rắn chắc, cô bị anh ẵm lên như vậy lại không nghĩ mình có thể ở trên cao đến thế. Mỗi bước đi như cả thế giới đang chuyển động, mặt khác lại như mặt hồ không gợn sóng. Anh ôm cô rất chặt.
Chẳng mấy chốc anh đã mang cô vào trong phòng, để cô ngồi lên mép giường, tiếp theo bác Đinh mang lên một túi đá lạnh, rồi vội vàng rời đi. Anh cầm lấy, ngồi xuống bên cạnh cô.
Khả Vi ngơ ngác sau đó liền phát giác “...Em tự làm được...”
Từ Trấn Khiêm không nói gì, một tay to lớn giữ lấy sau gáy cô, một tay ôn nhu cầm túi đá chườm lên má cô...
Cô thật sự không quen ở gần anh như thế này. Có những lúc anh ở thư phòng, cô cũng chỉ là đi ngang qua nhìn vào bóng lưng anh. Cô không khỏi thắc mắc một câu, người đàn ông này sao lại có thể kiều diễm đến vậy? Cô ở bên cạnh anh, ngay cả hơi thở cũng bị kiềm hãm.
“......Anh biết không? Em đã đánh cô ta lổ đầu!”
Từ Trấn Khiêm giương mắt nhìn sâu vào mắt cô, biểu hiện có chút lười nhác, “...Oh? Vậy thì làm thêm một chút nữa, khiến cô ta thân bại danh liệt, có được không?” Lời nói có vẻ lưu tình nhưng chưa bao giờ là hữu tình. Quả nhiên, chắc chắn là tuyệt tình.
Khả Vi không biết, 40 phút trước, khi Từ Trấn Khiêm đang chuẩn bị bước lên xe rời khỏi quán bar Angels, Sophia đã chạy đến van xin. Cuối cùng là chính Phương tổng thấy được, đã sai thuộc hạ bên cạnh đến bắt lấy cô ta đem đi. Tuyệt nhiên, cô ta không có dấu vết thương tổn gì, ngoại trừ nước mắt đã làm nhòa đi mascara.
Nụ cười trên gương mặt Khả Vi liền tắt...Cô biết, cô không thể chống đỡ với một người như anh. “Đường nào cũng dẫn đến La Mã”, nếu đi lòng vòng, người mỏi chân hẳn là cô. Hay là trực tiếp một chút...
Khả Vi nhếch miệng lên cười. Ngón tay vươn ra...hướng đến ngực anh, cuối cùng, cô chỉ ra một điểm trên áo anh.
“...Từ tổng, anh xem, dấu son của cô ấy ở đây, rất mỏng, rất mờ..nhưng khi nãy anh xoay người em lại, em đã nhìn thấy...” và cô đã không đau lòng.
Từ Trấn Khiêm nhìn xuống nơi cô chỉ, mơ hồ có thể nhìn ra được dấu son.
“Em là không muốn biết cô ta là ai, nhưng chưa chắc cô ta có thể chịu đựng được để biết em là ai. Cô ta có thể vì Từ tổng anh đây mà điên loạn...chính vì vậy mà em đã không đánh trả!”
Một lời hiểu được, cô có thể nói ra cô chính là vợ của anh, là một luật sư, cho dù có là ca kỹ, cô cũng không thấy có vấn đề gì về chính bản thân mình...nhưng ngay cả cãi nhau vơi cô ta, cô cũng chẳng thèm.
Ngay lúc đó, Khả Vi thấy cô ta thật bi lụy, thật mất mát. Cũng không quan tâm đó là tình yêu hay không. Chỉ biết Sophia có thể vì Từ Trấn Khiêm mà điên loạn...Lần cuối cùng cô điên loạn vì yêu là khi nào, chính mình cũng không nhớ.
“Là em không thể điên loạn vì anh?” Từ Trấn Khiêm nhắm vào điểm chính, ra tay lật bài.
Khả Vi hơi động kinh, không ngờ anh lại trực tiếp dồn cô thừa nhận. Cô nén thở.
“...Sophia nói cô ấy yêu anh, nhưng vì một lời nói mà bị anh tuyệt đường...vậy mà áo anh không những có dấu son, mà còn lưu cả mùi nước hoa Chanel N°5 của cô ấy.
Trong khi đó, em đang ở đây, mà ngay cả cách xưng hô với anh cũng không rõ...”
Đúng vậy, cái gì không rõ sẽ suy ngẫm cho rõ, hoặc là đặc ra cho nó một khái niệm nào đó, nhưng mà cô lại không biết bản thân lại có thể có khái niệm gì với anh.
“Lần sau, đối với cô ta, hay bất kỳ cô gái nào khác! Bởi vì anh, hay vì ai khác, em cũng sẽ đáp trả!” Nếu không đánh lại, sẽ lôi đầu nó lên đồn cảnh sát. Khả Vi chưa bao giờ muốn làm tiên nữ. “Cho nên, lần này hãy bỏ qua, có được không?”
Ánh mắt Từ Trấn Khiêm hãm sâu, như hồ không đáy. Đây là lần đầu tiên cô nói ra bước đi của mình với anh. Ngầm nói nên tính cách của cô cho anh. Cuối cùng là cùng anh thỏa hiệp.
Khả Vi có tính cách rất tương phản nhau, đó là điều khiến cô khó nắm bắt.
Từ Trấn Khiêm khóe môi cười có chút nhạt, chiếc cằm chẻ cùng với sóng mũi cao, anh mắt sâu, khiến gương mặt khi nửa cười nửa không càng tỏ ra nét kiều diễm và nguy hiểm.
Bỗng anh không nói gì, đặt túi nước đá trong tay cô, thân hình anh tuấn lẳng lặng đi vào phòng tắm, vài giây sau tiếng nước chảy nghe ào ào...
Khả Vi nhướng mày...lập tức đèn tín hiệu báo lên: nguy hiểm.
Cô vội vàng đứng dậy, muốn đi ra ngoài.
“Em mà bỏ đi ra ngoài, thì đừng trách anh!”
Một làn gió cuồn lạnh thổi qua người cô. Cả người cứng đơ.