Thanks em HongTranHuyenMong đã beta.
“Alô, Kelsey Vũ xin nghe!” Âm giọng khá trẻ trung.
“Alô, tôi gọi từ biệt thự Khuyển Viên, cô có phải đã giúp tôi mua sắm trang phục hay không?”
“...Vâng!!...Hà tiểu thư có phải không? Không biết tôi có thể giúp gì?”
“...Cô có chút thời gian không? Tôi đang cần kiếm một bộ đồ để mặc vào chiều nay...”
“Tất nhiên rồi, xin hỏi...kiểu dáng cô cần tìm là gì? Và của nhà thiết kế nào? Mức độ khác lạ, hiếm có là như thế nào ạ?” Kelsey tuyệt đối sẽ không hỏi mức chi tiền cụ thể, đối với người giàu có, hỏi họ có khả năng chi trả bao nhiêu là cả một nghệ thuật. Câu hỏi giá cả nên xuất phát từ phía họ.
“...À, không cần phải cầu kỳ đâu, tôi thật sự muốn đơn giản một chút, tôi cần một cái áo hở vai bên trái, nhưng phải che được toàn bộ phần trước ngực và cổ...”
Như vậy không khác gì tìm một cái áo kín đáo, khoét một lỗ ở vai bên trái hay sao? Tư vị này là sao vậy? Bây giờ lại là mùa Hè nữa chứ!
Kelsey hơi lấy làm ngạc nhiên, huy động mọi sức sáng tạo của một stylist chuyên nghiệp - không đánh giá gu thẩm mỹ của khách hàng, cùng với khả năng ứng biến - khách hàng là thượng đế, cố gắng nhớ ra có mẫu áo nào giống như vậy trong bộ sưu tập gần đây hay không...
“...Uhm...Vâng, hình như Dior có một thiết kế gần giống như vậy, nhưng mà là của mùa Thu năm ngoái...Nếu Hà tiểu thư không ngại...”
Kelsey còn đang ngập ngừng nói thì Khả Vi đã hòa nhã cắt ngang:
“Kelsey, thật ra...không nhất thiết phải là của thương hiệu trứ danh nào đâu, quan trọng là mặc vào không làm mất thể diện. Tôi thật sự không có...cơ hội để đi mua sắm, nhất là tôi chỉ cần cái áo này để chiều nay đi khám bệnh...Tất cả nhờ vào cô rồi. Sau này nếu cần thiết, tôi nhất định sẽ tiếp tục tìm đến cô...”
Khả Vi vừa dứt câu thì Kelsey đã mơ hồ nắm được ý chính: Quý cô đây không phải tìm kiếm đồ độc, lạ, đắc tiền, mà là đồ bận thông thường. Quan trọng nhất là, sẽ tạo được mối quan hệ lâu dài, nếu đáp ứng đúng yêu cầu...
“...À, tôi đã hiểu ý Hà tiểu thư, xin hỏi cô cần nó trễ nhất là mấy giờ, có yêu cầu gì về màu sắc không?”
“Cám ơn Kelsey, tôi không có yêu cầu gì về màu sắc, nhưng tôi cần nó trễ nhất là bốn giờ chiều nay...Cô có biết size của tôi không?” Khả Vi đảo mắt nhìn những bộ đồ treo xung quanh, dường như Kelsey biết rất rõ size của cô.
“Dạ không cần, Từ tổng đã cho người đem đồ cô từng mặc đến cho tôi xem một lần, kèm theo chiều cao, cân nặng và sở thích...Tôi đã ghi chú rất kĩ lưỡng...”
Khả Vi đột nhiên im lặng...
“......Vậy, Hà tiểu thư, vài tiếng nữa tôi sẽ đem đồ đến, sẽ không làm trễ giờ của cô.” Giọng Kelsey rất điềm đạm, nhưng cũng rất quả quyết.
“...Được, cám ơn cô, Kelsey!”
Vài tiếng đồng hồ sau Kelsey đã đúng hẹn mang đồ đến, thậm chí còn mang theo nhiều mẫu áo để Khả Vi chọn.
Mặc dù Khả Vi đã thông báo là có hẹn từ trước, nhưng quá trình gặp mặt không dễ chút nào. Những người hộ vệ xem sơ đồ đạc Kelsey mang đến, xem luôn cả giỏ xách riêng của cô ta, rồi dùng cây dò kim loại quét qua người Kelsey một vòng. Sau đó nhắc nhở là không được chụp hình, quay phim. Nếu không phải Kelsey đã từng đến đây, chắc có lẽ phải trình luôn giấy chứng minh thư. Mặt mày cô ta bây giờ méo luôn rồi, nụ cười của cả Kelsey và Khả Vi đều đờ đi.
Khả Vi trên người mặc một bộ đồ đơn sắc kín đáo, cùng với cô y tá Ngọc Mai đứng ở cửa chính trông thấy hết một màn, trong lòng trầm xuống thật nhanh...Sau đó chậm rãi bước ra đến cổng lớn, Ngọc Mai cũng lẳng lặng theo sau. Sau khi bắt tay chào Kelsey thì đã nhịn không được, bước lại hỏi nhỏ một anh hộ vệ một câu “Có cần thiết phải như vậy không?”
Anh chàng ngay lập tức trầm mặc, đây là mệnh lệnh Từ thiếu ban xuống từ tối hôm qua, nghe nói là có liên quan đến tên thám tử tư theo dõi nhất cử nhất động của Hà tiểu thư, tuy là đã bị bắt nhưng an ninh phải siết chặt hơn. Lúc anh ta không biết phải giải thích thế nào thì A Luân đã xuất hiện sau lưng Khả Vi, ôn hòa chào đón:
“Đây là trình tự từ trước đến giờ, có phải không cô Kelsey?”
Kelsey lúc này vẫn còn đang hoang mang, đứng giữa vài người đàn ông mặc đồ đen nghiêm trang, bên cạnh lại là nữ chủ nhân được chăm sóc kĩ lưỡng, ánh mắt A Luân sắc bén lướt qua cô...Người khờ một chút cũng hiểu là nên nói gì vào lúc này.
“À, đúng vậy! Lần trước mang đồ nhiều hơn thì họ cũng đã kiểm tra kĩ như vậy...Lần này, đã khá hơn rồi!”
Nói xong Kelsey cũng cười xuề xòa, A Luân thì cười ưng thuận, cả hai vô cùng thân thiện.
Sau đó A Luân đã kết bằng một câu gợi mời đối với Kelsey: “Sau này cô đến thường xuyên hơn, mọi người quen mặt thì sẽ bớt kiểm tra.”
Kelsey nghe xong thì chỉ biết cười cười, không biết phải nói gì, trong lòng thầm hỏi như vậy có phải hứa hẹn làm ăn không? Mấy ngày trước đâu phải như vậy. Có chắc là sẽ bớt kiểm tra không? Thời buổi bây giờ làm ăn với người giàu có thật là khó khăn quá mà!
Khả Vi không hỏi thêm gì nữa, chung quy vẫn là không muốn đối chất, nhất là khi hiểu rõ những người này chỉ là nghe lệnh làm việc. Khả Vi nén xuống sự ngột ngạt khó thở ở trong lòng, nhoẻn miệng cười duyên dáng, thật lòng nói một câu cảm thán “Cám ơn các anh”, rồi cùng Kelsey đi vào trong.
Vừa vào cửa thì Khả Vi đã nhờ ngay Ngọc Mai pha nước mát để hạ nhiệt, hạ thần cho khách.
Gần một tiếng đồng hồ sau Khả Vi tiễn Kelsey về, trên người bây giờ mặc chiếc áo cúp ngực, từ phía ngực trở lên là một lớp vải hơi mỏng xếp li kéo dài lên đến cổ, thiết kế cổ loe hơi xòe nhưng không cầu kỳ, đường cắt tinh tế nhìn vào giống như áo yếm nhưng lại kín đáo hơn, kết hợp với quần jean màu đen bụi và đôi giày đế thấp màu xám bạc.
Mái tóc dài xoắn gợn sóng. Gương mặt được Kelsey trang điểm nhẹ nhàng, môi son màu cam đất rất xinh xắn.
Nhưng nổi bật nhất vẫn là miếng băng lớn dán gần vai. Khả Vi có vẻ gầy đi rất nhiều. Thể chất còn yếu rất dễ dàng nhận ra, khiến cho A Luân cũng trầm tư một chút.
Sau khi Kelsey vui vẻ rời đi thì Khả Vi nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ đeo trên cổ tay, rồi xoay qua cười nói với A Luân...
“Anh có thể đưa tôi đến bệnh viện không? Lần này là có hẹn thật sự đấy!”
A Luân liền cười khách khí, “Hà tiểu thư không định chờ Từ thiếu sao?”
“Anh ấy có lẽ bận rồi...”
“Cô có muốn gọi điện hỏi anh ấy một câu không?”
“Không cần đâu...Anh ấy là người biết phân nặng nhẹ, nếu không về thì có lẽ thật sự đang bận chuyện quan trọng...Chúng ta không nên làm phiền.”
A Luân đứng yên nhìn Khả Vi thêm vài giây, ngữ khí hiểu chuyện không muốn làm phiền Từ thiếu như vậy, mặc dù nghe vào rất là khách khí, nhưng rất khó để mà không đồng thuận theo.
Để A Luân không mấy khó xử, Khả Vi thân thiện đưa ra thêm một lý do vô cùng thuyết phục: “Hai mươi lăm phút nữa là đến giờ hẹn với bác sĩ vật lí trị liệu rồi...”
Vài phút sau Khả Vi cùng A Luân, Ngọc Mai và một người khác xuất phát đến bệnh viện. Chiếc xe vừa quẹo ra đến đường lớn thì có một chiếc xe màu đen khác cũng xuất phát từ Khuyển Viên nối đuôi theo sau, nhưng tuyệt đối giữ khoảng cách, tránh khiến cho Khả Vi phát hiện.
Tuy nhiên, Khả Vi không phải là không nhận ra được, chuyện của Kelsey đã khiến cô để ý rồi. Trên đường lúc này hơi đông xe, lúc chiếc xe đang quẹo phải thì Khả Vi nhẹ nhàng xoay đầu ra sau nhìn. A Luân đang ngồi kế bên trông thấy, trong lòng ngay lập tức nặng trĩu.
“Có phải là vì tôi đã chạy ra khỏi xe lần trước không? Cho nên.....” Giọng nói Khả Vi rất nhỏ, như là chỉ muốn một mình A Luân nghe, nhưng cũng không giấu được ngữ điệu có chút ưu phiền.
A Luân liền mỉm cười động viên, “Thật sự không phải, Hà tiểu thư xin đừng suy nghĩ nhiều! Là để đảm bảo an toàn cho cô thôi.”
Khả Vi trầm ngâm một chút, rồi cũng mỉm cười gật đầu đáp lại, coi như không có gì.