Vừa vặn bước ra từ thang máy chuyên dụng ở tầng ba, Từ Trấn Khiêm nhận được một tin nhắn.
Là của Minh Đông gửi đến: Phải mất trung bình là 7 năm để trở thành bác sĩ ở Đài Loan.
Từ Trấn Khiêm khẽ nhíu mày, đây là có ý gì?
Vừa bước thêm vài bước, xoay chân đi qua góc tường, thì tình cảnh trong phòng ngay lập tức hiện ra rõ rệt trước mắt, buộc anh phải dừng chân trong giây lát.
Phòng vật lí trị liệu này khá rộng, xung quanh có nhiều thiết bị y tế khác nhau, song cũng tựa như một phòng gym thu nhỏ. Hiện tại ở đây đang có một vài bệnh nhân khác, tất cả đều có y bác sĩ đang dõi theo và xem xét tận tình.
Cách đó không quá xa, Khả Vi đang được một vị bác sĩ điển trai chăm sóc. Tướng mạo thư sinh cao ráo, một tay anh ta nắm lấy bàn tay trái của Khả Vi, thái độ vô cùng tận tụy, ân cần đưa ra lời yêu cầu: “Bây giờ, cô hãy thử nắm chặt nhất có thể, đừng lo là sẽ làm tôi đau.”
Khả Vi ngồi trên chiếc ghế cao, một chân duỗi thẳng, một gót chân còn lại nhẹ nhàng gác lên thanh sắt ngang gần chân ghế. Chiếc áo ôm sát làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, mái tóc dài bồng bềnh rũ xuống bên mặt. Đôi mắt Khả Vi đang tập trung nhìn đến bàn tay trái của mình.
Khả Vi ngoan ngoãn tuân thủ lời yêu cầu của vị bác sĩ đang đứng trước mặt, bàn tay mảnh mai dần siết chặt lấy bàn tay của anh ta. Vị bác sĩ kia đồng thời cũng tỏ ra suy tư mà nhìn ngắm Khả Vi, thấy cô chau mày vì đang cố hết sức nhưng vẫn không thể khiến cho anh có cảm giác như bị siết chặt cho mấy...
“Không sao đâu, mới qua vài ngày. Thực ra chúng ta đang điều trị sớm hơn bình thường, cô hãy coi như là hôm nay chúng ta làm quen nhau.” Bác sĩ cười dịu dàng, cất lời an ủi Khả Vi.
Khả Vi nghe vậy cũng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Từ Trấn Khiêm khoé môi nhẹ cong lên, ánh mắt cũng từ từ đanh lại. Minh Đông đang ngồi ở dãy ghế bên cạnh, trông thấy hết cảnh tượng, chỉ có thể ý nhị thở nhẹ ra một hơi.
Từ Trấn Khiêm mấy chốc đã thu hồi lại tư thế, xoay qua nhìn tới Minh Đông, gương mặt mang theo sắc thái lạnh lùng vô định, sau đó dung dị bước đến ngồi xuống gần bên cạnh.
“Khi nãy tôi đã xem vết thương rồi, khả năng phục hồi theo tiến độ khá tốt, không có dấu hiệu nhiễm trùng...” Minh Đông khẽ khàng giải thích, cố gắng làm tròn trách nhiệm của bác sĩ đối với người nhà của bệnh nhân.
“Ừm” Từ Trấn Khiêm cũng rất bình thản đáp lại một tiếng.
Bỗng nhiên đâu đó lại khẽ truyền đến lời nói của vị bác sĩ kia, “Trong hồ sơ ghi là cô Hà bị một vật nhọn bằng sắt đâm bị thương, đồ thị vẽ vết thương là một hình tròn nhỏ, nhìn không giống như là dao gây ra...”
Khả Vi hơi trơ mắt, cô kinh ngạc nhìn xuống sang tập hồ sơ bệnh án đang mở ra ở trên bàn ngay cạnh bên, rồi lại nâng mắt nhìn người đối diện. Hiểu rõ Minh Đông không thể nào để lộ lý do “vết thương do đạn bắn” vào hồ sơ, cho nên tuy là có chút bối rối, nhưng chớp mắt một cái Khả Vi đã lấy lại bình tĩnh, nhoẻn miệng cười: “...Không phải...”
“Hừm...vậy là cái gì?” Ngữ khí có chút hiếu kì nhưng cũng rất là quan tâm. Vừa hỏi, vừa hướng dẫn Khả Vi đứng lên, xoay người cô lại.
Khả Vi hơi mím môi.
“....Là một thanh sắt.”
“Ồ!? Một thanh sắt đâm ngang vào vai sao?” Bác sĩ dùng một ngón tay chỉ vào vị trí ở giữa sống lưng của Khả Vi, “Cô có thể chạm đến đây không?”
Khả Vi lẳng lặng vòng tay trái ra sau, rất nhanh đã với tới vị trí đó.
“...Vâng, lúc đó...ở trong nhà kho hơi bừa bộn.”
“À...ra là vậy! Cô nên cẩn thận thêm một chút!” Một người con gái thân hình mảnh mai lại xuất hiện ở trong nhà kho chứa những thanh sắt, rồi bất cẩn dẫn đến bị thương sao? Trong đầu vị bác sĩ tức thời xuất hiện nhiều giả thuyết, có phải cô gái này là thiết kế sư xây dựng hay không? Ít ra cũng phải làm trong ngành kiến trúc chứ nhỉ?
Khả Vi khẽ cười, gật gật đầu đồng thuận.
“Lần sau...nhất định sẽ cẩn thận hơn!”
Bệnh nhân này thật sự rất biết nghe lời nha.
“Vậy còn ở đây?” Ngón tay đã di chuyển lên thêm chút nữa, Khả Vi cũng nhanh chạm tới được.
Bác sĩ rất hài lòng, khều nhẹ lên vai Khả Vi, muốn cô xoay người lại đối diện với anh ta, kế tiếp giơ tay phải thật cao, “Cô có thể với tới không?”
Khả Vi ngẩng đầu nhìn theo, dù là đã mang giày cao hai phân, nhưng vẫn thấy vị trí đó khá cao, tuy vậy Khả Vi vẫn muốn cố gắng. Cô chậm rãi nhón lên đôi chân của mình, dùng hết sức vươn tới...Cánh tay trắng noãn thẳng tắp, lúc ngón trỏ chạm vào được lòng bàn tay của bác sĩ thì cả hai đã đứng rất sát nhau.
Khả Vi trong lòng có chút vui, vì vừa vượt qua một thử thách hơi khó, đôi mắt to tròn mang theo ý mừng rỡ nhìn lên cao, không hề để ý thấy ánh mắt của ai khác đang xoay quanh mình, kể cả là của vị bác sĩ đang đứng trước mặt.
Phải nói là, Khả Vi đã hớp hồn anh ta rồi. Khi đứng sát lại, cơ thể cô có hương thơm phản phất của phấn, hòa quyện với mùi hoa hồng núi, một loại hoa hồng rất đặc biệt, mang đến một cảm giác rất nhẹ nhàng dễ chịu. Đường nét trên gương mặt lại rất có khả năng khiến một người nào đó xao động.
Không lâu sau, Khả Vi đã thu tay về, bước lùi lại một bước, trở về vị trí đứng ban đầu, mà bác sĩ của cô có vẻ như hơi ngẩn ngơ...
Xa xa là một ánh mắt lạnh lẽo u ám đang chăm chú dõi theo, kèm theo hơi thở đã có phần thay đổi...Minh Đông đang ngồi kế bên nên có thể cảm nhận được ít nhiều. Anh biết quá rõ tâm tính của người đàn ông này.
Minh Đông thật sự muốn mở miệng đở lời, đại loại như: “Tập vật lí trị liệu thì phải như vậy, có khi còn phải tiếp cận nhiều hơn...” Nhưng mà, với một người như Từ Trấn Khiêm, không thể dùng những kỹ xảo ve vuốt tầm thường như vậy. Dù là có muốn đi chăng nữa, thì nửa chữ cũng đã bị khí thế của người đàn ông này làm cho nghẹn lại mất rồi.
Nhất là ngay lúc này đây, chính Minh Đông cũng nhìn ra được anh chàng bác sĩ điều trị kia dường như đang say nắng, mặc dù cử chỉ hoàn toàn đúng với chừng mực. Nhưng đàn ông với nhau mà, cùng là giống loài đi săn, nên rất dễ dàng đánh hơi ra được.
Ngay cả A Luân đang đứng sâu trong góc phòng, cũng bị tình thế này làm cho chảy mồ hôi lạnh, dù là điều hoà ở đây vẫn đang hoạt động rất tốt. A Luân không biết phải làm gì, lúc này đột nhiên ho sụ lên, tiếng ho hơi lớn khiến cho Khả Vi và vị bác sĩ kia xoay đầu qua nhìn. A Luân mỉm cười, giơ tay xuề xòa, ý là “Tôi không sao đâu.” Nhưng rất nhanh ánh mắt đã khéo léo đánh qua phía khác, Khả Vi nheo mắt khó hiểu nhìn theo...
Trong khoảnh khắc, Khả Vi nhìn thấy một người, liền khiến cô ngạc nhiên. Đôi mắt trong veo mở to ra nhìn Từ Trấn Khiêm đang trầm lặng ngồi đó. Một giây sau, Khả Vi nở một cười với anh. Khóe môi của Từ Trấn Khiêm cũng nhẹ nhếch lên, đáp lại nụ cười của cô. Vẫn là sắc thái nghiền ngẫm khó đoán, ánh mắt sâu xa vô bờ.
“Là...bạn trai của cô sao?” Vị bác sĩ khẽ giọng hỏi, anh ta đã để ý thấy trên tay trái của Khả Vi không có đeo nhẫn. Trong hồ sơ thì ghi năm nay cô chỉ 23 tuổi. Nếu người kia không phải bạn trai thì chắc là người nhà. Khẳng định là một người rất có địa vị. Phong cách và khí chất, toàn bộ đều toát lên điều đó.
Khả Vi giương mắt khó hiểu, “Sao ạ?”
“Ồ, tôi hỏi để biết mà trao đổi với người thân của cô Hà...về tình trạng và quá trình điều trị của cô...”
Khả Vi chớp chớp đôi mắt, lời của bác sĩ thật sự rất có lý. Cô có chút ngượng nghịu, thấp giọng đáp: “Anh ấy là người nhà của tôi...”
Đúng lúc này thì có tiếng bước chân đang đi tới, là cố tình, Từ Trấn Khiêm cố tình cho họ biết là anh đang đi tới.
Khả Vi xoay đầu qua nhìn đến người đàn ông rất đổi tuấn tú kia, đồng thời cũng phát hiện ra một, hai cô y tá cũng đang ý tứ lén nhìn theo Từ Trấn Khiêm. Anh hôm nay ăn mặc có chút phóng đãng.
Muốn nghiêm túc, có nghiêm túc. Muốn phóng đãng, có phóng đãng. Luôn bí ẩn và cuốn hút. Thậm chí bóng dáng khi bước đi cũng khiến người ta dễ dàng lơ đễnh mà ngắm nhìn.
Khả Vi ngậm ngùi mỉm cười, không kiềm được mà hơi cúi đầu. Anh ấy lại vô tình cướp đi sự chú ý của bệnh nhân nữa rồi...