Cô Vợ Luật Sư Của Tổng Tài Mafia (Trái Tim Của Sói)

Chương 57: Chương 57: Tinh nghịch khoái chí




Thanks em HongTranHuyenMong đã beta.

Ở bên cạnh một người, có thể có bao nhiêu lần kinh động?

Khả Vi nghĩ, cả đời này chắc cô không thể gặp được ai giống như anh. Anh giống như pháo hoa rực rỡ nở rộ trong đêm trường. Đẹp đẽ, mãnh liệt và cuốn hút. Khiến chúng sinh phải ngẩng đầu ngắm nhìn, tò mò không biết, pháo hoa tiếp sau là có hình dáng như thế nào, màu sắc sẽ ra sao. Nhưng mà chắc chắn được một điều, pháo hoa này sẽ làm rung động bầu trời. Dù là dưới tâm trạng nào, cũng không thể chối từ mà muốn ngắm nhìn đến thời khắc cuối cùng.

Cô giương mắt nhìn anh say đắm, hàng chân mày kiếm cương nghị, sóng mũi cao ngạo nghễ, chiếc cằm chẻ khôi ngô...Tất cả đều tạo nên một kiệt tác hoa mỹ, làm xao động lòng người.

Khả Vi mỉm cười, bẩm sinh đã mang nét đẹp dụ hoặc, thì tướng mạo khi ngủ cũng có thể dụ hoặc như vậy. Luôn luôn có sức sát thương như vậy. Xoay người, cô khe khẽ ngồi dậy, nhìn đến quần áo của hai người vương vãi khắp nơi trên nền nhà, hình ảnh kích tình tối qua liền ập về trong tâm trí.

Anh mạnh mẽ bế cô về phòng, nhưng không lập tức tiến đến bên giường ngủ, mà lại giam hãm cô ngay cửa phòng. Dưới bóng tối của đêm đông, ánh trăng mờ ảo bên ngoài ban công chiếu vào, đôi bàn tay ma mị dịch chuyển trên từng bộ phận của cô, phá vỡ hết rào cản còn sót lại. Khả Vi tựa hồ đứng không vững, tất cả sức lực đều tiêu tán. Cho đến khi anh nhìn thấy toàn bộ cơ thể và tâm hồn cô gần như tan chảy, anh mới buông tay. Sau đó anh làm một động tác quỳ gối cao quý, đôi bàn tay luồn vào trong váy cô, chậm rãi kéo xuống thứ che chắn mỏng manh kia. Khả Vi trông thấy hết một màn kinh diễm, hơi thở mê lụy phập phồng, rồi cô thấy chính mình nương theo động tác của anh, nhấc từng chân lên. Lúc đó cô nghe anh hỏi, ngữ điệu nghiêm túc xa hoa:

“Có nhớ anh không?”

Khả Vi đưa mắt e lệ nhìn người đàn ông đẹp đẽ đang quỳ gối dưới chân mình, phong thái diễm lệ, làm cho đầu óc cô điên đảo.

“Rất nhớ...” Cô khẽ đáp anh.

Ngay lập tức, cô thấy khóe môi anh nhoẻn lên...Và rồi tình ái ập đến như cơn sóng ngoài biển khơi, gió tình cuồn cuộn, sóng vỗ gập nghềnh. Anh ham luyến cô, dẫn dụ cô, khiến cô không còn cách nào khác, đem mình giao phó cho anh.

Khả Vi lắc đầu thở dài, cô đã không còn khả năng cứu vãn, cô là bị anh dạy dỗ nên, nếm qua trái cấm rồi, cả đời không thể quay đầu.

Cô cẩn thận đặt một chân xuống giường. Kế tiếp liền bị một lực kéo ngược trở về.

“Ngắm xong là muốn bỏ đi?”

Khả Vi bị người bên cạnh kéo ngã người xuống giường, một khắc sau thân thể tráng kiện phủ lên người cô, đôi tay cường tráng chống bên đầu cô, giam cô ở dưới.

Cô giật mình trừng mắt nhìn anh. Cô thiệt sợ anh!

Không có nửa điểm kiêng kỵ gì cả.

“...Từ tổng, hôm nay là ngày đầu tiên em đến công ty, không thể đi trễ được!”

Nghe cô gọi mình như vậy, Từ Trấn Khiêm nhướng lên một bên chân mày, gương mặt cho ra loại sắc thái miễn cưỡng.

“Thật sự không muốn anh đưa em đến đó?”

Khả Vi mỉm cười, đưa đôi bàn tay vòng qua cổ anh, “Nếu anh đưa em đến đó, e là ngày tháng sau này không thể bình lặng mà làm việc.”

Những người trong công ty biết được cô bằng cách nào bước qua được cánh cửa chính, hẳn là không ít thì nhiều đều sẽ dị nghị.

“...Hàm ý sâu xa như vậy sao?” Dứt lời, anh cúi người hôn lấy cái cổ yêu kiều của cô.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, cả hai cùng đi xuống phòng ăn lớn, cùng nhau ngồi xuống dùng bữa sáng.

Khả Vi mặc chiếc áo lụa trắng ngà ánh kim tao nhã, váy bó màu đen, vớ da tinh tế. Mái tóc kẹp lửng lơ nhẹ nhàng, làm nổi bật lên đôi bông tai dài đính hạt ngọc trai nhỏ nhắn của mình. Khuôn mặt thanh tú trang điểm dịu dàng. Trên người không có thứ gì là quá đắt tiền. Quả nhiên là Kelsey đã được Khả Vi đặc biệt dặn dò, chuẩn bị bộ sưu tập công sở riêng cho cô.

Ánh mắt kiên định của Từ Trấn Khiêm ngự trị trên người cô, khóe môi mang theo ý cười khó đoán. Khả Vi ngước nhìn anh không chớp mắt, chậm chạp đưa đồ ăn vào trong khuôn miệng nhỏ nhắn của mình. Tất cả đều toát lên vẻ tinh nghịch khoái chí.

À, nói đến khoái chí, lúc này còn có một người, chính là A Luân của chúng ta.

Anh ta đang ngồi xa xa trong khu vực phòng khách, bàn thảo một số công vụ với hai người Tuấn Phong và Lân Phi, nhưng trên miệng không tài nào giấu được nét cười.

Bởi vì mấy tháng vừa qua, bọn người A Luân đã từng người hy sinh oanh liệt.

Điều này phải kể đến lịch sinh hoạt như sinh viên nội trú của Khả Vi. Ngoài đại đa số thời gian cô dành để tham khảo về luật, thì thời khóa biểu cả tuần xoay quanh việc học đàn, học yoga, học nấu ăn, làm vườn, tập thể dục. Các chương trình tiêu khiển bao gồm bơi lội, coi phim và làm đẹp tại gia. Dẫu vậy, thứ tiêu khiển điển hình và độc đáo nhất của Khả Vi lại là chọc phá bọn người A Luân.

Vào một buổi chiều đẹp trời, Khả Vi trên người mặc một bộ đồ thể thao, như thường lệ, cô đáng lẽ sẽ chạy bộ quanh căn biệt thự, hoặc là đi thẳng xuống phòng gym ở dưới tầng hầm. Nhưng không hiểu sao, lần đó trên lưng đeo thêm cái ba lô. Ngay khi mở cánh cửa chính ra, Khả Vi nhắm thẳng đến cánh cổng sắt mà chạy đến, kế tiếp làm những động tác như muốn trèo cổng vượt ngục.

Có thể tưởng tượng được, nhanh sau đó bọn người A Luân đều tháo chạy ra.

“Khả Vi tiểu thư!!!”

“Hà tiểu thư!!!”

Khả Vi xoay đầu qua, lập tức cười mãn nguyện, lôi trong ba lô ra vài chai nước.

“Các anh đến rồi à? Uống nước nhé! Ai cũng có! Là nước mát bác Đinh dạy tôi làm đấy!”

Các anh hộ vệ ngay lập tức sững người, mỗi người nhận một chai nước mát mà mồ hôi trên người cứ chảy ròng rã, gương mặt méo mó lạ thường.

A Luân đứng đó, không tài nào che giấu gương mặt đang co giật của mình.

Thoáng nghe người bên cạnh nói: “Tôi có thể nào xô cô ấy một cái không? Chỉ một cái nhẹ thôi!”

A Luân liếc qua nhìn, thành khẩn như vậy? Giật giật khóe môi: “Muốn chết không?”

Ngoài lần đó ra, nhìn chung Khả Vi đối xử với họ đều rất tốt. Ít ra là, thật tâm cô muốn đối xử tốt với họ.

Mỗi lần học được món ăn mới nào, cô cũng đều nấu cho bọn họ thử trước. Chỉ tiếc là, sau vài lần, tất cả hạ nhân nơi đây đã thẳng thắn đi đến một kết luận, khẳng định là: Khả Vi tiểu thư và việc nấu ăn...dường như có tư thù.

Đám người A Luân không khác gì là chuột bạch thử nghiệm. Tất cả đồng loạt quyết định, mỗi lần có món mới, thì sẽ có một người luân phiên ra thử trước. Nếu ngon thì sẽ thẳng thắn khen ngợi.

“Tôi thật sự chưa bao giờ thử qua bánh Tiramisu trong diện mạo như thế này...Wow!”

Cường điệu như vậy đấy!

Còn nếu không ngon, thì chung quy vẫn khen như vậy, nhưng trước tiên sẽ làm một vài động thái rất sinh động. Sau khi bỏ một miếng nhỏ vào miệng, vài giây sau nhắm mắt lại như đang nghiền ngẫm, ngẩng mặt lên trời...kêu ra tiếng cảm thán như:

“Ưmmm....món mỳ Ý này...rất là...ưm...khá!!”

Tuy nhiên, sau vài lần như vậy, Khả Vi đã bắt đầu hoài nghi. Bởi vì trường hợp thứ hai xảy ra tương đối nhiều hơn trường hợp thứ nhất. Đặc biệt nhất là sau cái lần kia, khi một người cho ra tất cả các biểu cảm sinh động trên, Khả Vi cầm lên một phần đưa tới trước mặt A Luân, thành ý mời anh ấy:

“Anh thử xem! Rồi nhận xét thật cho tôi biết nhé!”

Tất cả mọi người đều dừng lại mọi động tác, đồng loạt xoay đầu qua nhìn A Luân, ánh mắt thương xót như nhìn một chiến sĩ cảm tử.

A Luân chết lặng hết hai giây, tiếp theo lôi điện thoại ra, khẩn cấp đưa lên tai nghe.

“Sao? Sòng bài có chuyện à? Là sòng bài nào? Được, tôi bây giờ trở về phòng điều khiển...”

Cúp máy, A Luân liền cảm thấy có lỗi.

“Thật ngại quá, sòng bài có việc gấp! Sau khi trở về tôi nhất định sẽ ăn thử.” Ôn hòa xoay người nhìn đám đàn ông đang ngồi đó, từ tốn dặn dò: “Các anh không cần trở về phòng máy gấp, cứ ở đây thưởng thức, nhớ đừng ăn luôn phần của tôi!” Trước khi bỏ đi còn cho ra biểu cảm bất đắc dĩ.

Khả Vi hiểu chuyện liền gật gật đầu, để A Luân đi. Nhưng mà, khi nãy cô đã nhìn thấy hết, hoàn toàn không có ai gọi đến cho anh ta cả. Đưa mắt nhìn qua đám người còn lại, bọn họ thoạt nhìn trông thật thê lương.

Từ đó Khả Vi đã hạn chế bớt việc nấu ăn, nhưng mà sách sử đã ghi nhận nhiều dấu ấn khó phai mờ.

Hôm nay cô chính thức gia nhập chế độ lao động ăn lương, cũng đồng nghĩa với việc không có nhiều cơ hội giao lưu với nhà bếp nữa.

Từ Trấn Khiêm dùng xong bữa sáng, nâng tay nhìn đồng hồ. Khả Vi cũng dừng nĩa, cùng lúc đứng lên với anh. Cô giúp anh mặc áo khoác vào, anh đặt tay lên eo cô, kéo cô sát đến bên người, thâm trầm đưa mắt nhìn cô...

Khả Vi cười dịu dàng: “6 giờ em nhất định về đến...”

Chưa dứt câu anh đã cúi xuống hôn cô.

Nhanh sau đó, Từ Trấn Khiêm rời đi cùng với hai người Phong Phi. Lúc đi ngang qua A Luân, anh ta đang đứng cạnh một chiếc xe khác, ánh mắt sắc bén của lão đại đảo qua, A Luân ngay lập tức gật đầu hiểu chuyện. Điều lão đại căn dặn trước đó, anh ta nhất định sẽ chú ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.