Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 204: Chương 204: Chứng thực




“Cô ta làm gì có cái bản lĩnh khiến cả nhà họ Bạch thân bại danh liệt” Ngô Thành Nam không hề tin những gì An Bích Hà vừa nói, anh ta cau mày rõ ràng là đang mất kiên nhẫn. Anh ta xoa Xoa huyệt thái dương của mình, gương mặt vô cùng mệt mỏi.

Mấy ngày nay, anh ta cố tình tìm mọi cách để gây rắc rối cho Hoắc Tùng Quân, nhưng kết quả lại chẳng được gì. Tập đoàn của Hoắc Tùng Quân không hề chịu bất kỳ tổn hại nào, xui xẻo hơn nữa là Hoắc Tùng Quân lại còn phản đòn ngược lại với anh ta, cũng đã bắt đầu động tay động chân vào công ty anh ta.

Lúc anh ta không kịp đề phòng, Hoắc Tùng Quân đã ngay lập tức giáng cho anh ta mấy đòn. Chỉ mấy ngày thôi, Hoắc Tùng Quân đã cướp đi rất nhiều mối làm ăn của công ty Ngô Thành Nam. Mới hôm qua, ông nội anh ta cũng vừa tìm anh ta hỏi chuyện, anh ta phải thuyết phục mãi mới có thể làm ông cụ yên tâm. Anh ta nghĩ thời gian này anh ta sẽ tạm thời không gây sự với Hoắc Tùng Quân nữa.

Nghe giọng điệu của Ngô Thành Nam thì có vẻ anh ta không quá để ý đến chuyện An Bích Hà vừa nói, vì vậy cô ta vô cùng tức giận, mặt mũi trở nên rất khó coi, to tiếng quát: “Ngô Thành Nam, nếu anh không tin anh tự cho người đi điều tra đi. Chuyện này là do Phương Ly nói với em, cả em và cô ta đều không ưa gì Bạch Hoài An vì vậy cô ta tuyệt đối sẽ không lừa em. Lúc trước, chúng ta luôn qua lại với nhà họ Bạch, bây giờ nhà họ Bạch thân bại danh liệt, không còn sức uy hiếp gì đối với Bạch Hoài An nữa. Tiếp theo Hoắc Tùng Quân chắc chắn sẽ giúp đỡ Bạch Hoài An để trả thù em. Nếu An Thị của em xảy ra chuyện anh nghĩ anh có thể thoát được sao?”

Sắc mặt của Ngô Thành Nam lập tức sa sầm.

Mặc dù trên thực tế tập đoàn Ngô Thị và tập đoàn An Thị không có quá nhiều mối làm ăn chung, nhưng lần trước Ngô Thị đã công khai đứng về phía của An Thị, giúp đỡ An Thị đối đầu Hoắc Kỳ. Bây giờ trong giới làm ăn ai cũng nghĩ mối quan hệ giữa Ngô Thị và An Thị vô cùng thân thiết.

Nếu bây giờ An Thị bị Hoắc Kỳ gây bất lợi, dẫn đến phá sản thì chắc chắn danh tiếng của Ngô Thị cũng sẽ bị ảnh hưởng. Mọi người sẽ nghĩ rằng Ngô Thị không có khả năng giúp đỡ An Thị, sẽ cho rằng năng lực của Ngô Thị không bằng Hoắc Kỳ, đến lúc đó e rằng các đối tác làm ăn của anh ta sẽ lần lượt rút vốn hoặc hủy bỏ hợp tác với Ngô Thị. Nếu như điều đó thật sự xảy ra thì công ty anh ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.

“Bây giờ em muốn làm gì?” Ngô Thành Nam nghiêm túc hỏi.

An Bích Hà thở phào nhẹ nhõm vì cô ta biết Ngô Thành Nam nói như vậy tức là đã đồng ý giúp đỡ cô ta, vẻ mặt cô ta đầy nghiêm trọng nói: “Những thứ chúng ta chuẩn bị từ trước có lẽ đã đến lúc thực hiện rồi. Bây giờ anh cho người điều tra xem Hoắc Tùng Quân đang ở đâu? Nếu có cơ hội thì hành động luôn đi.”

Nghe An Bích Hà nói như vậy, Ngô Thành Nam có chút hưng phấn, anh ta lập tức sai người đi điều tra hành tung của Hoắc Tùng Quân.

Lúc nãy Hoắc Tùng Quân vội vã rời khỏi Hoắc Kỳ, không có sự chuẩn bị gì để tránh tai mắt của người khác vì vậy người của anh ta rất nhanh đã điều tra được vị trí cụ thể của Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân đang cùng Bạch Hoài An đi đến viện dưỡng lão nằm ở ngoại ô thành phố.

An Bích Hà lái xe đến Ngô Thị, sau khi cô ta bước xuống xe, Ngô Thành Nam vui vẻ nói: “Người của em vừa mới đưa tin, Hoắc Tùng Quân đang ở cùng với Bạch Hoài An, hơn nữa chỉ có hai người bọn họ ở với nhau, bây giờ là cơ hội tốt để chúng ta ra tay”

Nếu Hoắc Tùng Quân xảy ra chuyện chắc chắn Hoắc Kỳ sẽ rơi vào khủng hoảng. Đến lúc đó,

hahaha.

Mới nghĩ đến đây thôi Ngô Thành Nam đã không thể giấu được sự vui sướng, gương mặt anh ta đỏ bừng vì hưng phấn, anh ta như sắp phát điên lên vậy.

Khác với Ngô Thành Nam, An Bích Hà lại cảm thấy vô cùng khó xử, nghĩ đến Hoắc Tùng Quân cô ta thật sự không nỡ ra tay. Nhưng nhìn thấy kết cục của mấy người nhà họ Bạch đang diễn ra trước mắt, cô ta cuối cùng cũng hạ quyết tâm nhất định phải xử lý chuyện này.

Lúc này, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An vẫn không biết chuyện bản thân sắp bị người ta hãm hại, hai người lái xe đi đến viện dưỡng lão.

Đứng trước cửa vào viện dưỡng lão, Bạch Hoài An vô cùng căng thẳng, cô cứ đứng bất động tại chỗ, chần chừ không dám bước vào.

Hoắc Tùng Quân xoa đầu cô, nhẹ giọng an ủi: “Dù sao kết quả xấu nhất em cũng đã tự mình đoán được rồi, lần này chúng ta đến cũng chỉ muốn xác thực lại thôi.”

Bạch Hoài An gật đầu, cô đi lên phía trước, gõ cửa.

Người mở cửa vẫn là viện trưởng, viện dưỡng lão ở đây khá nhỏ, bình thường rất ít người đến, vì vậy hai ngày gần đây bọn họ cũng được xem là người đến thường xuyên nhất trong mấy tháng trở lại đây.

Vừa nhìn thấy Bạch Hoài An, viện trưởng sửng người vài giây sau đó lập tức nói, giọng nói có chút căng thẳng: “Cô Bạch, sao cô lại đột nhiên tới vậy? Cô để quên đồ gì hay sao?”

Trước đây, Bạch Hoài An đã quyên tặng viện dưỡng lão rất nhiều thứ, không những có quần áo mà còn có đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Bà ta sợ Bạch Hoài An cảm thấy hối hận nên quay lại đây đòi tiền, nhưng số tiền đó bà ta đã tiêu một ít, nếu bắt bà ta trả lại bà ta thật sự không có khả năng.

Đặc biệt là người đàn ông đang đứng phía sau cô. Nhìn anh có vẻ không phải là người dễ chọc vào, gương mặt không có biểu hiện gì hơn nữa lại rất lạnh lùng.

Nhìn viện trưởng có vẻ lo lắng, Bạch Hoài An vội vàng giải thích: “Tôi đến đây để tìm bà nội của tôi, muốn hỏi bà cụ một vài chuyện.”

Nghe Bạch Hoài An giải thích, lúc này viện trưởng mới thở phào nhẹ nhõm, bà ta mở cửa, mời hai người vào trong.

“Bà cụ Bạch, cháu gái của bà đến thăm bà”

Viện trưởng vừa nói xong, mấy ông bà lão đang đứng ngoài sân lập tức chen nhau đi đến, viện dưỡng lão vốn ít người nhưng bây giờ lại trở nên rất ồn ào.

Các ông bà lão ở đây đều là những người không có con cháu chăm sóc, vì vậy nghe nói có cháu gái của bà cụ Bạch đến thăm, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.

Nghe viện trưởng thông báo, bà cụ Bạch vô cùng ngạc nhiên, bà cụ sững sờ không biết nên làm gì. Bà cụ không ngờ Bạch Hoài An sẽ đến thăm mình. Bà cụ nghĩ rằng cả đời này Bạch Hoài An sẽ hận bản thân bà cho đến chết.

Bà cụ run rẩy đứng dậy, xoay người nhìn Bạch Hoài An.

Lúc này, bà cụ nhìn thấy người đàn ông phía sau Bạch Hoài An, bà ta nhíu mày, lo lắng hỏi: “Bạch Hoài An, tổng giám đốc Hoắc, hai người đến đây có chuyện gì vậy?”

Bà cụ cảm thấy vô cùng bồn chồn, tay không ngừng xoa xoa lại với nhau, cả người cũng trở nên cứng ngắc. Bà cụ không dám nhìn thẳng vào mắt của hai người bọn họ.

Nhìn dáng vẻ sợ sệt của bà cụ, Bạch Hoài An cảm thấy không quen một xíu nào.

Chỉ mới mấy ngày nhưng có vẻ bà cụ đã ốm đi rất nhiều, sự cay nghiệt chua ngoa thường ngày cũng không còn. Bây giờ mỗi lời nói, hành động của bà cụ vô cùng cẩn thận, nhìn bà ta như vậy tự nhiên trong lòng Bạch Hoài An cảm thấy có chút chua xót.

Hoắc Tùng Quân nhìn Bạch Hoài An, sau đó lại quay sang viện trưởng nói: “Có thể sắp xếp cho chúng tôi một căn phòng yên tĩnh được không? Chúng tôi có chuyện quan trọng cần nói.”

Viện trưởng vội vàng đáp: “Được, được, mọi người đi theo tôi.”

Ba người đi phía sau viện trưởng đến một căn phòng nhỏ. Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong, viện trưởng đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

Bà cụ Bạch nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của bọn họ trong lòng càng thêm căng thẳng. Bà cụ không biết hai người này tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì. Bà cụ sợ rằng bố con Bạch Đại Hùng lại gây ra phiền phức gì nữa.

Nghĩ tới bố con Bạch Đại Hùng, bà ta càng trở nên lo lắng.

Hai con người này dù có khốn nạn, để tiện đến mức nào thì cũng là con cháu của bà ta, một tay bà ta nuôi nấng trưởng thành, vì vậy bà ta không nhẫn tâm nhìn hai người gặp phải chuyện gì thê thảm.

“Hoài An, con”

Bà ta còn chưa nói xong, Bạch Hoài An đã vội hỏi: “Tôi có phải là con gái ruột của bố mẹ không?”

Bà cụ Bạch bị câu hỏi của Bạch Hoài An dọa giật mình, lúc sau bà ta mới bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Ai nói cho con chuyện này?”.

Tâm trạng của Bạch Hoài An cũng vì câu hỏi của bà cụ Bạch mà trở nên vô cùng ảm đạm, dù bà cụ không trả lời trực tiếp nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ chứng minh một sự thật cô không phải là con gái ruột của bố mẹ.

“Có phải mấy người Bạch Quang nói không?” Bà cụ Bạch thở dài: “Không ngờ lúc này bọn họ lại nói ra chuyện này?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Hoài An sốt ruột hỏi. Sống cùng bố mẹ mấy chục năm trời, cô chưa bao từng gặp phải chuyện gì khiến cô nghi ngờ mình không phải là con ruột của bố mę.

Bà cụ Bạch nhìn Bạch Hoài An: “Chỉ cần chú ý một chút thì có thể thấy gương mặt của con không hề giống người của nhà họ Bạch”.

Cô rất xinh đẹp, con cháu của nhà họ Bạch trước giờ chưa có ai xinh đẹp đến như vậy.

“Năm đó, bố mẹ con chỉ lo làm ăn không chịu nghĩ đến sức khỏe, hai người cứ liều mạng làm việc về sau mới phát hiện bản thân không thể sinh con. Vì vậy, bố con mới đến cô nhi viện nhận nuôi con, lúc đó con chỉ mới hai tuổi. Còn về phần con thì không ai biết bố mẹ con là ai, nhà ở đâu chỉ biết con được cảnh sát đưa đến, lúc mới tới đầu còn bị thương, chuyện gì cũng không nhớ.”

Bà cụ Bạch từ tốn kể lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ: “Lúc bố con đưa con về bà đã không đồng ý. Người có vấn đề sức khỏe là mẹ con, bố con hoàn toàn khỏe mạnh, vậy tại sao phải xin con nuôi làm gì. Bà muốn hai người ly hôn để bố con cưới người khác, nhưng bố con lại kịch liệt phản đối, còn nói dối người có vấn đề là nó. Dù bà có nói như thế nào nó vẫn kiên quyết làm theo ý mình vì vậy bà cũng không muốn nói nữa, mặc nó muốn làm gì thì làm”.

Nói đến đây, bà cụ Bạch có chút chột dạ, thực ra lúc trước bà cụ đồng ý nhận nuôi Bạch Hoài An còn vì lí do khác.

Bà cụ nghĩ dù sao đi nữa Bạch Hoài An cũng không phải là con gái ruột của Bạch Quang Nhật, nếu lỡ như có một ngày Bạch Quang Nhật xảy ra chuyện thì Bạch Hoài An cũng không có quyền thừa hưởng tài sản mà Bạch Quang Nhật để lại. Đến lúc đó, toàn bộ số tài sản kia sẽ thuộc về cháu trai cả của bà cụ là Bạch Quang. Chính vì vậy bà cụ mới đồng ý nhận nuôi Bạch Hoài An.

Dù sao cô cũng chỉ là một đứa con gái bị vứt bỏ, không có gì đáng để bận tâm.

Nhưng bà cụ không ngờ rằng đứa con gái mà mọi người cho rằng không có tiền đồ, một đứa con gái bị bỏ rơi lại có thể khiến bà cụ lâm vào cảnh ngộ thảm hại như ngày hôm nay.

Đúng thật là trời cao có mắt, ác giả ác báo.

“Trên gác xếp nhà mình có cất giữ đồ dùng của bố con lúc còn sống, nếu con không tin con có thể đến đó tìm thử xem, có khi sẽ tìm thấy giấy nhận nuôi con năm đó”

Chuyện đã đến nước này. Bạch Hoài An có muốn không tin cũng không được, ánh mặt cô nhuốm đầy sự bi thương, cô hơi cúi thấp đầu, gật gật đầu nói:

“Được tôi biết rồi”

Nói xong, cô đứng dậy, xoay người định rời đi, lúc này, bà cụ Bạch bất ngờ gọi cô lại.

Bà cụ ngừng một lát rồi nói: “Hoài An, dù bố con không phải là bố ruột của con nhưng ông ấy rất thương con”

Bạch Hoài An xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà cụ: “Chuyện này đương nhiên tôi biết”

Bố mẹ cô là những người tốt nhất trên thế giới này, dù họ không phải là bố mẹ ruột của cô nhưng chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu của cô dành cho họ.

Lúc nhỏ, người thắt tóc cho cô mỗi ngày là mẹ, người cũng có trên cổ đưa cô đi chơi hết nơi này đến nơi khác là bố. Cô vốn là đứa trẻ kén ăn, vì sợ cô không đủ dinh dưỡng để phát triển mẹ ngày này qua ngày khác đều cố gắng đổi mới công thức nấu ăn, cố gắng nấu cho cô những món ăn ngon nhất, bố vì muốn cho cô một cuộc sống đầy đủ mà không ngừng ra ngoài làm việc, dù cực khổ nhưng bố chưa bao giờ phàn nàn lấy một lời nào..

Vì vậy dù cô và bố mẹ không chảy cùng một dòng máu nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được một sự thật đó chính là họ yêu cô và cô yêu họ.

Lúc đầu, cô quả thật đã rất sốc nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại cô cảm thấy chuyện này cũng không có gì là to tát cả. Trong lòng cô, Bạch Quang Nhật và Từ Phương Thanh chính là bố mẹ ruột của cô, không ai có thể thay thế được.

——————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.