Bạch Hoài An cứ đứng bất động và ôm chặt lấy eo của Hoắc Tùng Quân, cô không nói gì, đôi mắt nhuộm đầy nỗi bị thương.
Dù cô không nói nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn có thể nhận ra cô gái của anh đã phải chịu uất ức gì rồi.
Anh xoa xoa mái tóc của cô, giọng nói trầm thấp nhưng đầy sự nhẹ nhàng cùng cưng chiều: “Ai dám bắt nạt em?” . Truyện Full
Bạch Hoài An cho rằng sau khi đã trải qua nhiều chuyện, bản thân cô đã trở nên rất mạnh mẽ. Dù cô biết rằng cô có thể không phải là con gái ruột của bố mẹ nhưng cô nghĩ bản thân vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Nhưng vừa gặp Hoắc Tùng Quân, anh chỉ cần nhẹ nhàng hỏi có một câu thôi thì dường như mọi bức tường thành trong cô đều hoàn toàn sụp đổ, giọng nói của anh sự một chất xúc tác nào đó khuấy động lòng cô, khiến nước mắt của cô cứ thế tuôn ra. Cô khóc, dường như cô muốn mượn dòng nước mắt này để cuốn trôi đi bao nhiêu nỗi sợ, nỗi hoang mang trong lòng cô.
Hoắc Tùng Quân không ngờ cô lại khóc nhiều đến như vậy, thoáng chốc áo sơ mi của anh đã ướt đẫm một mảng.
Cô không khóc bù lu bù loa, không than vãn kêu trời trách đất, cũng không giống những người phụ nữ mà Hoắc Tùng Quân đã từng gặp qua, làm bộ làm tịch khóc kiểu mèo khóc chuột, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô khóc một cách nhẫn nhịn vì không muốn người khác nhìn thấy nên cả khuôn mặt của cô vùi vào lòng anh. Nhưng nếu nhìn đôi vai không ngừng run lên của cô, ai cũng có thể biết cô khóc vô cùng đau khổ.
Nhìn cô như vậy, trong lòng Hoắc Tùng Quân cảm thấy rất đau, giống như có ai đó hung hăng đạp mạnh và dày vò nó.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt anh, lúc này anh mới phát hiện cô đang cắn mạnh lấy môi dưới của mình để bản thân không bật ra tiếng nấc, gương mặt cô toàn là nước mắt.
Đôi mắt to tròn, linh hoạt thường ngày của cô bây giờ lại tràn đầy sự bị thương, hốc mắt đỏ ửng, nhìn cô vô cùng đáng thương.
“Ngoan, đừng tự dày vò bản thân nữa, nếu em thấy khó chịu cứ trực tiếp cắn anh” Hoắc Tùng Quân nhẹ nhàng dùng ngón tay gỡ hàm răng đang cắn lấy môi dưới của cô ra, nhìn thấy dấu răng hằn sâu trên môi của cô, anh cảm thấy vô cùng khó chịu, anh không nghĩ gì nữa liền cúi đầu hôn lên môi cô.
Mặc dù Bạch Hoài An đã ngừng khóc, nhưng vẫn không ngừng được tiếng nấc nghẹn của mình, vai cô không ngừng run rẩy, không thể nói được gì.
Đây chính là cách khóc tàn nhẫn nhất đối với bản thân.
Nhìn cô, Hoắc Tùng Quân cũng không nỡ trách cô thêm nữa, anh lại kéo cô vào lồng ngực của mình rồi nhìn sang Quý Tiêu Châu đang đứng bên cạnh.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô ấy lại khóc?”.
Quý Tiêu Châu nhìn Hoắc Tùng Quân, cảm thấy thật may mắn vì cuối cùng Hoắc Tùng Quân, cũng phát hiện ra ở đây còn có sự hiện diện của cậu ta. Hành động lúc nãy của Hoắc Tùng Quân khiến cậu ta cứ nghĩ đây là chỗ không người và cậu ta chính là một người vô hình.
“Bạch Đại Hùng nói Hoài An không phải là con cháu của nhà họ Bạch, lúc còn nhỏ cô ấy được nhận nuôi, Hoài An không chịu được cú sốc này”
Quý Tiêu Châu nói xong, Hoắc Tùng Quân cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lúc trước, anh đã từng cho người đi điều tra, nhưng chưa từng tra ra chuyện này. Có lẽ bố mẹ của Hoài An sợ rằng sự thật này sẽ là một đả kích lớn cho cô vì vậy đã dùng mọi cách giấu nhẹm chuyện này.
Có thể giấu đến mức người của nhà họ Hoắc cũng không thể điều tra ra được thì có thể thấy bố mẹ của Hoài An dù không phải bố mẹ ruột nhưng có lẽ từ lâu cũng đã xem cô như con gái ruột của họ.
Anh xoa xoa đầu của cô rồi ôm cô càng chặt hơn nữa: “Hai người đang định đi đâu vậy?”
Quý Tiêu Châu lập tức trả lời: “Chúng tôi định đi đến viện dưỡng lão để hỏi bà cụ Bạch thực hư chuyện này là thế nào”
Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Anh có việc thì cứ đi trước đi, tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
Quý Tiêu Châu muốn nói bản thân không có việc gì quan trọng nên có thể đi cùng họ. Nhưng nhìn ánh mắt của Hoắc Tùng Quân cậu ta đành nuốt ngược lại vào bụng những lời định nói.
“Đúng lúc tôi cũng có chuyện cần phải làm, vậy tôi đi trước đây.”
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân đúng thật là dọa người mà.
Hoắc Tùng Quân đã đến đây thì e rằng anh cũng đã điều tra ra được việc cậu ta chính là người đã giới thiệu anh Long cho Bạch Hoài An.
Nếu cậu ta còn ở lại đây, lỡ như tâm trạng của Hoắc Tùng Quân không tốt, giận cá chém thớt thì coi như cậu ta tiêu đời. Quý Tiêu Châu vội vàng chào tạm biệt hai người rồi biến mất như tên. lửa.
Bạch Hoài An vẫn còn vùi đầu trong lồng ngực của Hoắc Tùng Quân, sau khi Quý Tiêu Châu rời đi cô mới từ từ rời khỏi, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhìn dáng vẻ chột dạ của Bạch Hoài An, Hoắc Tùng Quân không nhịn được cười: “Biết sợi sao còn bướng bỉnh đi làm, anh không phải đã nói với em rồi sao? Không được để bản thân dính vào mấy chuyện nguy hiểm”
Bạch Hoài An lí nhí nói: “Lúc biết Bạch Đại Hùng đã giở trò với thắng xe của bố, em vô cùng
Một lúc sau, đợi cho đến khi tiếng khóc của cô nhỏ dần, anh mới buông cô ra, sau đó nhẹ giọng trách mắng: “Em không biết đau sao? Sao lại cắn mạnh đến thế này?”
Mặc dù Bạch Hoài An đã ngừng khóc, nhưng vẫn không ngừng được tiếng nấc nghẹn của mình, vai cô không ngừng run rẩy, không thể nói được gì.
Đây chính là cách khóc tàn nhẫn nhất đối với bản thân.
Nhìn cô, Hoắc Tùng Quân cũng không nỡ trách cô thêm nữa, anh lại kéo cô vào lồng ngực của mình rồi nhìn sang Quý Tiêu Châu đang đứng bên cạnh.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô ấy lại khóc?”.
Quý Tiêu Châu nhìn Hoắc Tùng Quân, cảm thấy thật may mắn vì cuối cùng Hoắc Tùng Quân, cũng phát hiện ra ở đây còn có sự hiện diện của cậu ta. Hành động lúc nãy của Hoắc Tùng Quân khiến cậu ta cứ nghĩ đây là chỗ không người và cậu ta chính là một người vô hình.
“Bạch Đại Hùng nói Hoài An không phải là con cháu của nhà họ Bạch, lúc còn nhỏ cô ấy được nhận nuôi, Hoài An không chịu được cú sốc này”
Quý Tiêu Châu nói xong, Hoắc Tùng Quân cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lúc trước, anh đã từng cho người đi điều tra, nhưng chưa từng tra ra chuyện này. Có lẽ bố mẹ của Hoài An sợ rằng sự thật này sẽ là một đả kích lớn cho cô vì vậy đã dùng mọi cách giấu nhẹm chuyện này.
Có thể giấu đến mức người của nhà họ Hoắc cũng không thể điều tra ra được thì có thể thấy bố mẹ của Hoài An dù không phải bố mẹ ruột nhưng có lẽ từ lâu cũng đã xem cô như con gái ruột của họ.
Anh xoa xoa đầu của cô rồi ôm cô càng chặt hơn nữa: “Hai người đang định đi đâu vậy?”
Quý Tiêu Châu lập tức trả lời: “Chúng tôi định đi đến viện dưỡng lão để hỏi bà cụ Bạch thực hư chuyện này là thế nào”
Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Anh có việc thì cứ đi trước đi, tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
Quý Tiêu Châu muốn nói bản thân không có việc gì quan trọng nên có thể đi cùng họ. Nhưng nhìn ánh mắt của Hoắc Tùng Quân cậu ta đành nuốt ngược lại vào bụng những lời định nói.
“Đúng lúc tôi cũng có chuyện cần phải làm, vậy tôi đi trước đây.”
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân đúng thật là dọa người mà.
Hoắc Tùng Quân đã đến đây thì e rằng anh cũng đã điều tra ra được việc cậu ta chính là người đã giới thiệu anh Long cho Bạch Hoài An.
Nếu cậu ta còn ở lại đây, lỡ như tâm trạng của Hoắc Tùng Quân không tốt, giận cá chém thớt thì coi như cậu ta tiêu đời. Quý Tiêu Châu vội vàng chào tạm biệt hai người rồi biến mất như tên. lửa.
Bạch Hoài An vẫn còn vùi đầu trong lồng ngực của Hoắc Tùng Quân, sau khi Quý Tiêu Châu rời đi cô mới từ từ rời khỏi, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhìn dáng vẻ chột dạ của Bạch Hoài An, Hoắc Tùng Quân không nhịn được cười: “Biết sợi sao còn bướng bỉnh đi làm, anh không phải đã nói với em rồi sao? Không được để bản thân dính vào mấy chuyện nguy hiểm”
Bạch Hoài An lí nhí nói: “Lúc biết Bạch Đại Hùng đã giở trò với thắng xe của bố, em vô cùng tức giận, lúc đó em không còn nghĩ được gì nữa chỉ muốn đi báo thù lập tức, vì vậy mới..”
Cô vừa nói vừa ngẩng đầu cẩn thận nhìn sắc mặt của Hoắc Tùng Quân, cô kéo kéo ống tay áo của anh, nhẹ giọng nói: “Anh đừng giận tôi nữa. Mọi chuyện cũng đã xong hết rồi, em cũng không bị thương tích gì, lần sau em sẽ không tự ý làm mấy chuyện này nữa.”
“Em đã hứa với anh bao nhiêu lần rồi?” Hoắc Tùng Quân nhíu mày nhìn cô: “Lần trước, sau khi cứu mẹ của anh em cũng đã hứa sẽ không để bản thân gặp chuyện nguy hiểm, nhưng cuối cùng thì sao chứ?”
Bạch Hoài An cúi đầu, cô không dám nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng nói: “Lần này không tính, lần này là tình hình đặc biệt, lần sau em sẽ không.”
Nói đến đây, bản thân Bạch Hoài An cũng không chắc chắn lần sau sẽ như thế nào, vì vậy mới sửa lại: “Sau này em sẽ xem xét tình hình cụ thể rồi mới quyết định. Nếu là chuyện nguy hiểm em nhất định sẽ không để bản thân dính vào, sẽ nhanh chóng rút lui, tuyệt đối sẽ không để bản thân bị thương.”
Hoắc Tùng Quân vừa tức giận vừa buồn cười nhìn cô. Bây giờ cô như một đứa trẻ đang nhận lỗi, ngoan ngoãn cúi thấp đầu. Nhưng trong lời nói của cô vẫn thể hiện một thái độ kiên quyết, có lẽ trong tương lai sẽ có nhiều chuyện cô nhất định không chịu khoanh tay đứng nhìn”
“Sau này nếu có xảy ra chuyện gì thì không được tự ý hành động nữa, ít nhất cũng phải bàn bạc với anh.”
Cuối cùng, người nhượng bộ vẫn là Hoắc Tùng Quân, nghe giọng điệu của anh không còn tức giận nữa Bạch Hoài An liền ngẩng đầu, cười lấy lòng anh.
Vì khóc nhiều mà đôi mắt và chóp mũi của cô vẫn còn ửng đỏ, lúc này cô lại mỉm cười để lộ hàm răng đều trắng tinh. Trông cô vừa đáng thương lại rất đáng yêu.
Hoắc Tùng Quân kìm lòng không được liền đưa tay nhéo má cô, cảm nhận được da thịt mềm mại của cô dưới tay mình, tâm trạng của anh mới thoải mái được phần nào.
Sau đó, anh kéo cô lên xe rồi nói: “Cái tên Quý Tiêu Châu đó lúc nào cũng nói là anh trai của em, vậy mà lại giới thiệu cho em mấy người nguy hiểm kia. Lúc em làm chuyện nguy hiểm cũng không ngăn cản, anh phải tìm cơ hội dạy dỗ anh ta một chút mới được.”
Bạch Hoài An nhẹ giọng nói: “Là em nhờ anh ấy, không thể trách anh ấy được.”
Hoắc Tùng Quân nhìn cô, cô mím môi không dám nói gì nữa.
Hoắc Tùng Quân khởi động xe, sau khi Bạch Hoài An nói địa chỉ của viện dưỡng lão, hai người nhanh chóng lái xe đi đến đó.
An Thị. Trước đây, Phương Ly đã từng gặp bà nội của Bách Hoài An một lần. Sau này, cô ta luôn chú ý đến chuyện của nhà họ Bạch, cô ta rất muốn xem bộ dạng chịu nhiều ủy khuất của Bạch Hoài An khi ở cùng với người nhà họ Bạch.
Nhưng vì chuyện Trần Thanh Minh đột nhiên tỏ tình nên cô ta lại dồn hết sự chú ý sang An Bích Hà.
Những ngày vừa qua cô ta đã hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm của An Bích Hà. Ở An Thị, cô ta không khác gì cá gặp nước, diều gặp gió.
Bây giờ có thời gian nên cô ta lại đi dò hỏi chuyện của nhà họ Bạch. Lúc này, cô ta mới biết bố con Bạch Đại Hùng đã bị Bạch Hoài An dạy cho một bài học, bà cụ Bạch cũng bị đưa vào viện dưỡng lão.
Lúc Phương Ly nghe được chuyện này, cô ta vô cùng kinh ngạc.
Lúc trước, khi cô ta còn làm việc ở Trần Thị, đã nhiều lần tiếp xúc với Bạch Hoài An nên cô ta biết rõ tính cách của Bạch Hoài An, cô tuyệt đối không phải dạng người ra tay với người khác ác đến như vậy. Lúc cô đối phó với quản lý thành phố và Phương Ly, lúc nào cũng chưa cho họ con đường sống.
Nhưng lần này biết được kết cục của mấy người nhà họ Bạch, Phương Ly thật không thể tin nổi, Bạch Hoài An không chừa cho họ con đường sống nào. Ba người đó người nào người nấy đều vô cùng thảm hại. Nhưng nếu so với bố con Bạch Đại Hùng thì xem ra bà cụ Bạch vẫn còn tốt hơn nhiều, bây giờ bà cụ chỉ phải chịu sự cô đơn hiu quạnh đến hết đời ở viện dưỡng lão.
Nhưng chuyện làm cho cô ta ngạc nhiên nhất đó chính là những chuyện xảy ra lần này không hề có sự giúp đỡ của Hoắc Tùng Quân, toàn bộ đều là do một mình Bạch Hoài An một mình giải quyết.
Thủ đoạn của Bạch Hoài An có lẽ còn tàn nhẫn hơn những gì cô ta nghĩ.
Sau khi đã biết tường tận sự việc, cô ta lập tức đi đến phòng làm việc của An Bích Hà, kể lại toàn bộ mọi chuyện cho cô ta nghe.
Giống như Phương Ly, sau khi nghe xong An Bích Hà cũng không giấu được sự kinh hãi. Thậm chí lúc biết được tình trạng bây giờ của bố con Bạch Đại Hùng, cô ta đã bị dọa đến nỗi mặt không còn giọt máu, trong lòng không khỏi chột dạ.
“Cô có chắc chuyện này là do Bạch Hoài An làm không?”
“Tôi chắc chắn, tôi còn điều tra được, trước khi Bạch Hoài An đi đến sòng bài cô ta đã tự mình tìm gặp anh Long. Nhờ có anh Long giúp đỡ nên mọi việc mới suôn sẻ được như vậy. Tất cả đều là một màn kịch do Bạch Hoài An bày ra”
Lúc Phương Ly nói mấy lời này, cô ta nhìn chằm chằm An Bích Hà, gương mặt An Bích Hà rõ ràng là ngày càng tái nhợt, ánh mắt hoài nghi về tính xác thực của chuyện này.
Nhìn dáng vẻ của An Bích Hà, không lẽ là cô ta đang sợ hãi? Cô ta còn có vẻ lo lắng, thấp thỏm không yên giống như là đang chột dạ chuyện gì đó.
Nghĩ vậy, Phương Ly cố tình hỏi: “Tổng giám đốc An, cô nói xem sau khi giải quyết xong mấy người nhà họ Bạch, Bạch Hoài An có quay sang đối phó với chúng ta không?”
Phương Ly vừa nói xong, An Bích Hà liền kích động đứng bật dậy, cô ta cầm lấy điện thoại chạy thẳng ra ngoài, không để ý đến việc Phương Ly vẫn còn ở đó.
Sau khi An Bích Hà chạy ra ngoài, Phương Ly mới từ từ đứng dậy, cô ta nhếch môi cười lạnh. Lúc chuẩn bị rời khỏi thìu đột nhiên liếc thấy mở tài liệu nằm lộn xộn trên bàn, cô ta tò mò đi đến.
Sau khi thấy được nội dung của xấp tài liệu kia cô ta không hề do dự lấy điện thoại ra và chụp tất cả lại, sau đó cẩn thận để chúng lại chỗ cũ. Làm xong mọi chuyện cô ta tỏ vẻ như không có chuyện gì, thản nhiên rời khỏi phòng.
Sau khi An Bích Hà rời khỏi An Thị, cô ta lập tức đi tìm Ngô Thành Nam. Lúc lái xe cô ta trực tiếp gọi cho anh ta.
Ngô Thành Nam còn chưa kịp lên tiếng, cô ta đã vội vàng nói: “Ngô Thành Nam, anh đã nghe chuyện xảy ra ở nhà họ Bạch chưa? Bạch Hoài An ra tay vô cùng tàn nhẫn, cô ta khiến cho cả nhà bác của cô ta ai nấy đều thân bại danh liệt. Có lẽ mục tiêu tiếp theo sẽ là em đấy. Bạch Hoài An đang trả thù cho bố mẹ cô ta”
Cho dù là cái chết của bố hay mẹ của Bạch Hoài An thì tất cả đều có liên quan đến cô ta..
Lúc này, An Bích Hà cảm thấy vô cùng sợ hãi, hoảng hốt.
——————–