Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 307: Chương 307: 13 câu tỏ tình (7)




Lăng Mạt Mạt đang trong cơn giận dữ nhất thời, cô dừng bước, từ từ xoay người, cặp mắt đen nhánh sáng ngời nhìn lướt qua Giản Thần Hi, rồi sau đó lại rơi trên mặt Lục Niệm Ca, đôi mắt cô tỏa ra ánh sáng lạnh: “Lục Niệm Ca, anh không cảm thấy những lời anh vừa nói rất buồn cười sao?”

Ánh mắt Lục Niệm Ca vô cùng dịu dàng, bình tĩnh nhìn Lăng Mạt Mạt.

Khuôn mặt Lăng Mạt Mạt không chút biểu cảm, nhưng khi nhìn đến ánh mắt dịu dàng và khuôn mặt quen thuộc đó của Lục Niệm Ca, cô thật không hiểu Lục Niệm Ca đang muốn làm trò khỉ gì, từng đối xử với cô lạnh lùng như vậy, tuyệt tình như vậy, bây giờ lại giả bộ si tình làm gì chứ?

Lăng Mạt Mạt không nhịn được cười lạnh ra tiếng: “Lục Niệm Ca, có phải dây thần kinh nào của anh gặp sự cố rồi không? Tôi thật sự không hiểu tối hôm nay anh lên cơn điên gì vậy! Đừng nói với tôi, anh đã quên chuyện tôi và anh không còn chút quan hệ nào!”

Lục Niệm Ca nắm chặt tay, anh ta nhìn chằm chằm cây hoa đào trước mặt, trên xích đu là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt sáng trong suốt như ánh trăng, sắc mặt bình tĩnh mà sắc bén nhìn anh ta, thậm chí khiến anh ta có chút hoảng hốt, không nói gì, cuối đầu cụp mắt, khẽ thở dài: “Mạt Mạt, anh biết chúng ta không còn quan hệ gì nhưng anh quan tâm em.”

Quan tâm?

Lăng Mạt Mạt cảm thấy đây câu nói buồn cười nhất trong một năm qua mà cô đã nghe.

Cô thật không hiểu, bây giờ Lục Niệm Ca có tư cách gì đứng trước mặt cô, nói với cô, anh ta quan tâm cô?

Khuôn mặt Lăng Mạt Mạt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca, đáy lòng có một ngọn lửa cháy lan ra, cô nắm chặt quả đấm, hít sâu một hơi, làm cho giọng nói mình bình tĩnh không chút gợn sóng, nói từng chữ: “Lục Niệm Ca, anh có biết điều đàn ông thất bại nhất là gì không?”

Lục Niệm Ca không nói gì, nhìn ánh mắt của Lăng Mạt Mạt, sáng ngời chói mắt, giống như nhiều năm trước, trong đêm khuya Lăng Mạt Mạt ngăn cản Lục Niệm Ca, nhìn anh bằng cặp mắt tỏa sáng đó, hét lên câu, Lục Niệm Ca, em thích anh!

Nhưng mà, thời gian luân chuyển, vật đổi sao dời, người và vật sớm đã không còn, những thứ tình cảm cuồng nhiệt kia đã thất lạc nơi phương trời nào đó từ lâu rồi.

Lòng của Lăng Mạt Mạt tĩnh lặng như nước, chính cô cũng không biết từ lúc nào thì cô có đủ bình tĩnh và dũng cảm đứng trước mặt người đàn ông này, hơn nữa cô còn có thể nhìn thẳng vào mắt Lục Niệm Ca mà mặt không đỏ, tim không loạn nhịp.

Lăng Mạt Mạt bình tĩnh mở miệng: “Một người đàn ông thất bại nhất ở chỗ, không phải không có phụ nữ thích anh ta, mà là anh ta đã từng thích một người phụ nữ, nhưng có cảm giác bản thân lúc đầu bị mù!”

Trong mắt Lục Niệm Ca không còn ánh sáng, anh ta mím môi, sau đó cúi đầu: “Mạt Mạt, em đừng như vậy.”

“Tôi làm sao?” Lăng Mạt Mạt nhìn Lục Niệm Ca, hỏi.

Một lúc lâu mà Lục Niệm Ca không nói gì, lát sau, anh mới nói mấy chữ: “Em hận anh.”

Anh ta nói một cách chắc chắn.

Lăng Mạt Mạt đột nhiên cười.

Hận?

Làm sao có thể không hận đây?

Lúc trước khi còn đang tuyệt vọng đến mức không biết phải làm thế nào, quả thật cô đã từng hận anh.

Chỉ có hận qua, mới có thể thấy rõ mình yêu sâu đậm đến đâu, sau đó thì bắt đầu hận mình.

Lúc đó cô suy sụp đến mức nào chứ!

Cô cứ nghĩ mình sẽ mãi đắm chìm trong đó mãi mãi không thể thoát ra, rồi cô lại chết lặng, tuyệt vọng.

Nụ cười của Lăng Mạt Mạt rất đẹp, rất tinh khiết, giọng cô từ từ, nói ra từng câu từng chữ: “Anh Lục, anh nói sai rồi, tôi đã từng hận anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.