Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 306: Chương 306: Chương 306: Mười ba câu tỏ tình (6)






Lục Niệm Ca vươn tay, một lần nữa nắm lấy cổ chân của Lăng Mạt Mạt, cúi đầu, muốn xem chân của cô rốt cuộc bị trật ở chỗ nào, Lăng Mạt Mạt thờ ơ nhìn Lục Niệm Ca, lại liếc mắt nhìn Giản Thần Hi, đột nhiên ở trong tích tắc tay Lục Niệm Ca muốn cởi giầy của cô, cô vẫn lạnh lùng nở nụ cười, sau đó hung hăng giơ chân lên, đạp một cước về phía Lục Niệm Ca!

Một cước này của Lăng Mạt Mạt có bao nhiêu ngoan độc, đáy lòng cô rất rõ ràng, từ khi yêu đến cuối cùng phẫn nộ, tất cả đều tập trung ở một cước này!

Trong nháy mắt, máu trên người lăng Mạt Mạt đều sôi trào.

Cô đạp không lưu tình chút nào, đạp quyết đoán kiên quyết, sau khi đạp xong, đáy lòng cô thật sự có chút hết giận.

Lục Niệm Ca không đoán trước được, chỉ cảm giác chân Lăng Mạt Mạt đạp về phía mặt anh ta, anh ta theo bản năng tránh về phía sau, sau đó chân của cô đạp đến trên cổ anh ta, làm cả người anh ta ngồi bệt ở trên mặt đất.

Cô dùng bao nhiêu sức để đạp, anh ta cũng cảm thấy đau đớn tê tâm liệt phế, nháy mắt truyền khắp toàn thân, cổ họng ở trong tích tắc đấy trở nên hít thở không thông.

Dáng vẻ Lục Niệm Ca chật vật như vậy, nhưng vẻ mặt của anh ta, vẫn trước sau như một dịu dàng trong suốt, khuôn mặt nhất thời chỉ bị kìm nén hít thở không thông mà phiếm hồng.

Giản Thần Hi vồn tức giận mất đi lý trí, giương nanh múa vuốt tiến lên muốn lôi Lục Niệm Ca ở trước mặt Lăng Mạt Mạt đi, nhưng còn chưa đợi người cô ta đến, thì thấy Lăng Mạt Mạt đạp một cước lên Lục Niệm Ca.

Giản Thần Hi đứng ngay tại chỗ, cả người lập tức đờ ra.

Nhưng Lăng Mạt Mạt rất bình tĩnh, cô âm thầm giật giật chân của mình, dường như không đau đớn, suy nghĩ nên rời đi cũng không thành vấn đề, vì thế cắn chặt răng, liền tự nhiên phóng khoáng từ trên xích đu đứng lên.

Giản Thần Hi hồi thần, sắc mặt rất khó coi, không nhịn được phẫn nộ chạy về phía Lăng Mạt Mạt: “Lăng Mạt Mạt, có phải cô điên rồi không, con mẹ nó Lục Niệm Ca là người đàn ông của tôi, khi nào thì đến phiên cô đánh!”

Chân Lăng Mạt Mạt vốn không tốt, đứng có chút không vững, bây giờ bị Giản Thần Hi như chó điên đánh tới, suýt nữa bị cô ta đẩy ngã trên đất, may mà Lục Niệm Ca phản ứng rất nhanh, đột nhiên đứng lên, sắc mặt xanh mét vươn tay bắt được Giản Thần Hi: “Được rồi, ngại ầm ĩ chưa đủ khó coi sao!”

Giản Thần Hi hít sâu một hơi, dường như có lời muốn nói, nhưng thấy đáy mắt Lục Niệm Ca nhìn cô, đầy lửa giận, cô ta nhất thời ngậm miệng, sắc mặt lúc đen lúc trắng, rất khó coi, hai mặt nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Mạt, như là muốn xé nát cô.

Lục Niệm Ca nhìn Lăng Mạt Mạt sửa sang mái tóc bị Giản Thần Hi làm loạn, giọng có chút khàn khàn: “Em có khỏe không?”

Lăng Mạt Mạt cười lạnh một cái, sửa sang lại tóc xong, nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, xoay người liền đi.

Lục Niệm Ca lại một lần nữa mở miệng: “Chân của em.”

Trong lời nói của anh ta, ẩn dấu đầy quan tâm, rơi vào trong tai Lăng Mạt Mạt, đều là châm chọc.

Lăng Mạt Mạt nhất thời trong cơn giận dữ, cô dừng bước lại, từ từ xoay người, con ngươi đen sáng ngời nhìn lướt qua Giản Thần Hi, rồi sau đó mới đặt ở trên mặt Lục Niệm Ca, con ngươi của cô hiện ra chút ánh sáng lạnh, “Lục Niệm Ca, anh không biết là anh nói những lời này rất buồn cười sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.