Edit: meoluoihamngu
Thế nhưng anh lại không tin số mệnh, vì nếu như anh tin vào số mệnh, thì lúc anh và cô cứ không ngừng một lần lại một lần bỏ lỡ năm tháng bên nhau, anh cũng đã đưa ra lựa chọn buông tha, đổi người mới rồi.
Cô dịu dàng sao? Không dịu dàng, kỳ lạ, giỏi ngụy trang, còn nói dối, mỗi lần đều lừa anh đến xoay vòng.
Cô thông minh sao? Không tính là thông minh, ngu ngốc vì Lục Niệm Ca, làm ra chuyện tình hoang đường như vậy.
Nhưng mà, chỉ vì cô là một người không dịu dàng, không thông minh, hết lần này đến lần khác làm anh kiên trinh như vậy.
Anh không biết rốt cuộc vì sao anh yêu cô, nhưng anh biết, nếu lúc này anh mất đi cô, anh sẽ cảm thấy đau đớn và không muốn sống nữa.
Thật ra có một số việc, rất khó giải thích.
Mỗi người đều sẽ yêu một người, một khi yêu, chính là cả đời.
Người kia, chưa hẳn là đặc biệt, chỉ là trong mắt anh, lại thật đặc biệt.
Lời này nhìn như mâu thuẫn, nhưng nghĩ lại, chính là như vậy.
Lý Tình Thâm muốn, đã coi trọng cả một đời, sợ là rất khó coi trọng và cũng không muốn gặp mặt những cô gái khác.
Anh biết, những cô gái kia, tiếp xúc nhiều, có thể thấy tốt hơn nhiều so với Lăng Mạt Mạt, nhưng bọn họ không mang đến cho anh cảm giác như thế.
Bọn họ đối với anh mà nói, chỉ là một người xa lạ, bọn họ tốt hay xấu cũng không liên quan đến anh.
Giống như là bọn họ đau đớn, anh không cảm giác được, nhưng khi Lăng Mạt Mạt cau mày, có thể làm anh đau đớn giống như tim bị dao cắt.
Giống như lúc nãy, cô mất mát, sợ như vậy.
Anh rõ ràng cảm thấy trong lòng buồn bực.
Anh làm sao mới có thể để cho cô không còn lo lắng?
Lý Tình Thâm nhìn người đi bên cạnh mình, cô gái đang vui vẻ ăn bánh ngọt, rõ ràng nét mặt cô ấy tươi cười như hoa, thật ra thì trong lòng giấu run sợ, mà những thứ sợ hãi kia, vừa vặn là Lý Tình Thâm anh cho.
Anh không thích cô sợ hãi như vậy.
Có thể cô không muốn để cho anh phát hiện, có thể lúc anh không có ở đây, cô sẽ một mình lén núp trong chăn khóc thút thít.
Lý Tình Thâm không dám suy nghĩ thêm, càng nghĩ, càng cảm thấy mình không xứng với chức bạn trai.
Anh muốn người phụ nữ của anh trở nên không buồn không lo, trở nên hạnh phúc vui vẻ.
Nếu không anh không xứng yêu cô!
Lý Tình Thâm nghĩ đi nghĩ lại, đứng yên tại chỗ bất động.
Lăng Mạt Mạt đi theo cũng dừng lại, quay đầu, nhìn Lý Tình Thâm, chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, trong lòng anh bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, anh nghĩ, thoạt nhìn anh rất tầm thường, nhưng lại thu hút tất cả phụ nữ.
Ý nghĩ này thành hình, anh cảm thấy rất đáng tin.
Anh cảm thấy, chuyện đó chỉ sớm hay muộn mà thôi.
Hơn nữa, anh cũng lo lắng một ngày không tìm ra cô, cô ở bên cạnh anh lén chạy trốn, anh đem cô bao vây bên cạnh mình, như vậy là một chuyện tốt.
Lăng Mạt Mạt nhìn Lý Tình Thâm chỉ nhìn chằm chằm cô không lên tiếng, ánh mắt của anh vốn rất câu hồn, hô hấp của cô có chút khó khăn, nói, “Có chuyện gì sao?”
Lý Tình Thâm nhẹ nhàng lắc đầu một cái, anh từ từ bước đến, đi đến trước mặt Lăng Mạt Mạt, sau đó vươn tay, sờ sờ tóc cô, mở miệng, chậm rãi nói: “Mạt Mạt, chúng ta kết hôn đi.”