Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
[ Nhiếp Vô Danh: Ách, Đường Đường nó có tin không? ]
[ Diệp Oản Oản: Dĩ nhiên! Anh nghĩ tôi giống như anh không đáng tin vậy sao? ]
[ Nhiếp Vô Danh: Hữu Danh muội, cô thật sự là quá đáng tin rồi! So với muội muội và em rể của tôi bỏ nhà ra đi, đến cả mình sinh con cũng không biết, còn đáng tin hơn! ]
Diệp Oản Oản không còn gì để nói: “...”
Cũng đừng chỉ đích danh người nào có được hay không? Người một nhà các người đều rất không đáng tin cậy!
Sau khi gửi WeChat đi xong, Diệp Oản Oản quả quyết đem tên của Nhiếp Vô Danh lưu thành [ Nhiếp Đào Hố ]
Cùng lúc đó.
Trong một thành phố nào đó ở Bắc Âu, quầy rượu tầng trệt.
Nhiếp Vô Danh nhìn ảnh chụp của Đường Đường, thấy cậu bé thích ứng rất tốt, cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm. Trọng điểm là, lại lấy thêm được một tờ giấy thông hành để hoãn thời gian thi hành án tử rồi!
Nhiếp Vô Danh lập tức đem ảnh gửi đến hộp thư của cha hắn.
Một lát sau, WeChat của hắn vang lên.
Là Thái hậu nhà hắn tự gửi yêu cầu kết bạn sang!
Nhiếp Vô Danh sợ đến mức tay run một cái, quả thật là thụ sủng nhược kinh, vội vàng click chấp nhận.
Sau khi WeChat của hắn bị hủy kết bạn, cũng không hề đề nghị kết bạn trở lại, nhưng bây giờ Thái hậu lại có thể tự mình thêm hắn vào danh sách bạn bè rồi!
[ Nhiếp Vô Danh: Mẹ, mẹ thấy rồi đó, hiện tại Đường Đường ở bên kia rất tốt, ăn ngon ngủ say, con đã nói người con tìm rất đáng tin! Hai người vợ chồng son bọn họ đều cực kỳ tốt! ]
Nhiếp Vô Danh ra sức đánh chữ.
Mãi qua nửa ngày trời, bên kia rốt cuộc mới hồi âm.
[ Có hình của cô gái kia không? ]
Nhìn thấy mẹ mình trả lời, Nhiếp Vô Danh có chút kinh ngạc, sao lại muốn có ảnh của Diệp Oản Oản?
Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút, sau đó thử hỏi dò:[ Mẹ, mẹ muốn ảnh của Diệp tiểu thư làm cái gì? ]
Sau đó, điện thoại di động của Nhiếp Vô Danh vang lên, đúng là Thái hậu nhà hắn gọi tới.
Hắn không thể không lần nữa thụ sủng nhược kinh, số điện thoại của hắn bị cho vào danh sách đen, cuối cùng cũng được “giải phóng”...
Nhiếp Vô Danh cẩn thận từng li từng tí nhận điện thoại, “Alô, mẹ... Sao vậy?”
“Con không cảm thấy, nàng cùng Vô Ưu của chúng ta rất giống nhau sao?” Đầu kia điện thoại di động truyền tới một âm thanh lộ ra chút tiều tụy.
Nhiếp Vô Danh nghe vậy mở miệng nói, “Chuyện này... Quả thật có chút giống, thời điểm con lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần. Bất quá, nói thật, nàng ấy so với Vô Ưu của chúng ta xinh đẹp hơn, những phương diện khác cũng hoàn toàn không giống.
Hơn nữa mẹ à, con có điều tra, người ta là Diệp gia Nhị tiểu thư ở Đế Đô, có cha có mẹ, còn có một ca ca, bây giờ còn có bạn trai quan hệ không tệ, lại càng không có bệnh án mất trí nhớ, không thể nào là Vô Ưu...”
Hắn đương nhiên cũng hy vọng có thể tìm được Vô Ưu, nhưng cũng không thể tùy tiện cứ thấy em gái nào trên đường hơi giống em gái mình một chút liền nhận vơ à nha…
Điện thoại di động bên kia trầm mặc hồi lâu, Nhiếp phu nhân mới mở miệng, “Giúp ta cảm ơn nàng đã chiếu cố Đường Đường.”
Nhiếp Vô Danh: “Con biết rồi, mẹ cũng đừng quá lo lắng, muội muội từ nhỏ đến lớn đều chạy khắp nơi, chưa từng ăn qua thua thiệt bao giờ. Nói không chừng lúc nào đó chơi chán, liền tự mình quay trở về...”
Nhiếp phu nhân than nhẹ một tiếng, che giấu sự bất an trong giọng nói, “Chỉ hy vọng là như thế...”
Hoa quốc, Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Cậu bé ở bên cạnh từ từ mở mắt, sau đó liền phát hiện mình đang được ôm chặt bên trong một vòng tay vững chãi.
Cảm giác so với lúc được mẹ ôm không giống, quả thực là vòng tay thật to lớn vững chắc…
Có thể vì nhận thấy được động tĩnh trong lồng ngực, Tư Dạ Hàn cũng tỉnh lại.
“Các người đã tỉnh rồi!”
Diệp Oản Oản đã ở bên cạnh tỉnh một hồi lâu, thấy vậy vui vẻ mở miệng, “Bảo Bảo, chào buổi sáng!”
Sau khi Diệp Oản Oản nói xong câu chào buổi sáng này...
Đột nhiên phát hiện, không khí vốn an lành tĩnh lặng, không hiểu sao bỗng ngưng trệ.
Tiểu bao sữa mới vừa tỉnh ngủ cùng Tư Dạ Hàn, tất cả đều bình tĩnh đem ánh mắt đặt ở trên người nàng...