Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Vui vẻ nói xong câu “Chào buổi sáng”, Diệp Oản Oản nhất thời trợn tròn mắt.
Bởi vì một lớn một nhỏ toàn bộ đều nhìn về phía mình.
Rất rõ ràng, Đường Đường nhất định là một Bảo Bảo, nhưng mà, nàng bình thường đối với cục cưng Tư Dạ Hàn của mình, cũng gọi là Bảo Bảo nha...
Diệp Oản Oản đầu tiên nhìn về phía tiểu bao sữa mới vừa tỉnh ngủ.
Gào, Bảo Bảo thật đáng yêu! Quả thực là không đỡ được!
Diệp Oản Oản vừa nhìn về phía Tư Dạ Hàn bên cạnh...
Lại nói... Hình ảnh mỹ nhân mới vừa tỉnh dậy, lực sát thương cũng đủ hung tàn à nha!
Trọng điểm là hai người đối với tiếng xưng hô này, tựa hồ có vẻ vô cùng quan tâm…
Không phải chỉ là một cách gọi thôi sao, tại sao lại thế chứ?
Làm sao mà ngay cả phương diện này, một lớn một nhỏ này cũng tương tự nhau đến như vậy?
Sau một trận chiến trời long đất lở ở trong đầu, Diệp Oản Oản quả quyết hướng về phía tiểu bao sữa siêu cute nhìn lại, đưa tay xoa xoa đầu của tiểu gia hỏa, sau đó mở miệng nói, “Bảo Bảo, chào buổi sáng, tối hôm qua con ngủ có ngon không?”
Tiểu “Bảo Bảo” bị Diệp Oản Oản sờ đầu, nhất thời giống như đóa hoa hướng dương nhỏ vậy, trong nháy mắt dụi dụi, trong đôi mắt trong suốt sáng ngời tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Cậu bé cọ cọ bàn tay của Diệp Oản Oản, sau đó dùng sức gật mạnh cái đầu nhỏ, “Vâng ạ, Đường Đường ngủ rất ngon! Mẹ, chào buổi sáng!”
Nhìn thấy Diệp Oản Oản không chút do dự đi về phía tiểu bao sữa, Tư Dạ Hàn: “...”
Giờ phút này thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy may mắn, chính là, đứa nhỏ này không phải là con của bọn họ.
Tối hôm qua vẫn còn đang ấp ủ hình ảnh một nhà ba người trong tương lai, giờ phút này ý nghĩ đó đã hoàn toàn bị dập tắt…
“Bảo Bảo, muốn mẹ giúp con mặc quần áo không?” Diệp Oản Oản ôn nhu hỏi.
Cậu nhóc tựa hồ là muốn cự tuyệt, nói mình có thể, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, lại gật đầu một cái.
Diệp Oản Oản: “Đúng rồi, hôm nay mặc quần áo mới mẹ mua cho con đi!”
Cậu nhóc khéo léo mở miệng: “Được ạ!”
Diệp Oản Oản trước đó đã mua cho Đường Đường không ít quần áo, còn có mấy bộ đồ đôi cho mẹ con, vì vậy hào hứng từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ.
Bộ đồ nhỏ là quần sọt Jean và áo thun nhỏ màu trắng, trên áo thun còn có in hình con heo con hoạt hình màu hồng rất đáng yêu.
“Mau tới đây, mẹ thay cho con!”
Cậu bé nhìn vào bộ đồ nữ cho người lớn ở bên cạnh, “Mẹ có cùng con mặc không?”
Diệp Oản Oản cười nói, “Dĩ nhiên, mẹ cũng mặc giống con!”
Nhất thời cậu bé khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt nhỏ phúng phính, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Sau khỉ tỉnh dậy rời giường, hình ảnh hai mẹ con sống chung có thể nói là vô cùng hòa hợp…
Ở bên cạnh là Tư Dạ Hàn đã hoàn toàn bị quăng vào trong góc, lơ đẹp...
Hắn phảng phất đã thấy viễn cảnh tương lai, vạn nhất bọn họ có em bé, kết quả của hắn sẽ là như thế nào rồi...
“Được rồi! Trước tiên đi rửa mặt, sau đó xuống bếp ăn điểm tâm đi!” Diệp Oản Oản giúp cậu nhóc thay quần áo xong, sau đó mở miệng nói.
Tâm tình cậu bé ngày hôm qua một mực đều có cái gì đó không đúng, giờ phút này rốt cuộc đã khôi phục lại, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ đi rửa mặt, sau đó xuống lầu.
Sau khi Đường Đường rời đi, Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc hướng về Tư Dạ Hàn ở bên cạnh nhìn lại, “Khục... A Cửu...”
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết được, giờ phút này biểu tình của Tư Dạ Hàn có hình dáng gì.
Là một “Giấm Vương” của Đông Á, bình giấm Tư Dạ Hàn ngay cả một con hổ cũng có thể nuốt được, huống chi chỉ là một người còn sống sờ sờ.
Nhưng hết lần này tới lần khác vì cái thứ được-gọi-là “con trai” của hắn, cho nên mới vừa rồi hắn đã phải cực kỳ nhẫn nại...
Tư Dạ Hàn bị đày vào lãnh cung, ngồi tê đít nơi mép giường, thản nhiên nhìn nàng một cái, “Có chuyện gì?”
Nhìn thấy bộ dáng ngạo kiều của tên “Đại Ma Đầu” nào đó, Diệp Oản Oản quả thực có chút dở khóc dở cười.
Diệp Oản Oản thở dài, sau đó chậm rãi đi tới, quỳ một chân đọc theo mép giường, hơi hơi cúi người, đôi môi ôn nhuyễn hướng về phía khóe môi của nam nhân hôn lên, nhẹ giọng mở miệng nói, “Lão công, chào buổi sáng!”