Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 800: Chương 800: Đánh bà thì thế nào!




Editor: Vânn

Beta: Gemini

…………………………..

Lương Mỹ Huyên thấy hai người không dám cãi lại, vẻ mặt càng thêm ngạo mạn, khẽ xì một tiếng tiếp tục nói, “Con tiện nhân Lương Uyển Quân kia cũng không chơi thắng tôi, chỉ bằng hai tiểu phế vật các người mà muốn đấu cùng tôi? Thật là ngây thơ…”

Một giây kế tiếp, “Ba ——” một thanh âm vang lên.

Diệp Oản Oản dùng sức tát một cái vào mặt của Lương Mỹ Huyên.

Mặt của Lương Mỹ Huyên trực tiếp bị đánh trật đi, vẻ mặt không thể nào tin được, thật lâu sau mới có phản ứng, che lấy bên mặt hiện rõ năm dấu tay của mình, “Tiểu tiện nhân, mày đánh tao, mày lại dám đánh tao!!!”

“Ba —— ”

Diệp Oản Oản không chút nghĩ ngợi, lại giáng một cái tát xuống, sau đó, hơi hơi sửa sang lại ống tay áo, khẽ nâng mắt mở miệng nói, “Ừ, tôi đánh bà, làm sao?”

Một tát này còn nặng hơn cái trước, mặt của Lương Mỹ Huyên đã bắt đầu sưng lên, một trận đau rát.

Lương Mỹ Huyên bị hai cái tát liên tiếp bất ngờ không kịp đề phòng này làm cho tỉnh mộng.

Diệp Mộ Phàm cũng là đứng ngơ ngác ở nơi đó, nhìn em gái của mình ngang ngược vênh váo, biểu tình cực kỳ phách lối, hoàn toàn không phản ứng kịp, ách, cái gì nói cận thận kiềm chế đây…

“Mẹ ——” Diệp Y Y đi tới, vừa nhìn thấy dấu tay trên mặt Lương Mỹ Huyên, nhất thời kinh hô thành tiếng, “Oản Oản, cô làm cái gì vậy! Làm sao có thể tùy tiện đánh người!”

Rất nhanh, Diệp Thiệu An cũng đi tới, “Tiểu tiện nhân! Mày muốn tạo phản à!”

Động tĩnh bên này rất nhanh kinh động đến hai ông bà cách đó không xa, Diệp Hồng Duy và Đàm Nghệ Lan cũng đang đi tới.

Lương Mỹ Huyên che lấy mặt sưng đỏ của mình, đáy mắt âm vụ, “Diệp Oản Oản, lần này tao nhìn xem mày chết thế nào!”

“Chuyện gì xảy ra?” Hai ông bà rất nhanh liền nghe tiếng đi tới.

Lương Mỹ Huyên đã làm xong chuẩn bị tố cáo.

Nhưng là, ngay trước một giây hai ông bà vòng qua bụi hoa đi tới, Diệp Oản Oản đột nhiên tiến lên một bước, thân thể lệch một cái, cứ như vậy ngã dưới chân Lương Mỹ Huyên.

Ngã xuống trước, nhân tiện ngón tay móc một cái, đem Lương Mỹ Huyên mới vừa làm bộ làm tịch đeo trên tay, chuỗi ngọc châu cô đưa cho lôi xuống, kéo đứt ném xuống đất.

Bên này Lương Mỹ Huyên còn không phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, “Mày…”

“Oản Oản ——” Thấy Diệp Oản Oản không biết làm sao liền ngã xuống, Diệp Mộ Phàm kinh hãi đến biến sắc, một bước dài đi về phía Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản bắt lấy tay của Diệp Mộ Phàm, không chút biến sắc ngoắc ngoắc lòng bàn tay của anh ta.

Diệp Mộ Phàm sững sờ, cô đây là… Làm bộ?

Diệp Hồng Duy và Đàm Nghệ Lan vừa qua tới, liếc mắt liền thấy Diệp Oản Oản ngã xuống đất, trực tiếp vượt qua Lương Mỹ Huyên, đi đến chỗ Diệp Oản Oản: “Đây là thế nào?”

“Oản Oản, thế nào?”

Diệp Oản Oản cặp mắt đỏ bừng, “Ông nội, bà nội… Con không sao… Con không sao… Thím hai không liên quan… Là chính con không cẩn thận ngã xuống…”

Nghe Diệp Oản Oản nói như vậy, hai ông bà ngược lại nhìn sang hướng Lương Mỹ Huyên, “Là thím hai đẩy con?”

Lương Mỹ Huyên nóng nảy, “Cha, mẹ, con làm sao có thể…”

Sắc mặt Diệp Hồng Duy nghiêm túc mở miệng: “Con trước im miệng, để cho Oản Oản nói.”

Vẻ mặt Diệp Oản Oản thương tâm đến cực hạn, “Mới vừa rồi, con ở trong vườn hoa nhỏ tản bộ, kết quả, ngoài ý muốn nghe được thím hai và chị Y Y đang nói chuyện… Bọn họ nói…”

“Nói cái gì?” Diệp Hồng Duy truy hỏi.

Diệp Oản Oản mấp máy môi, “Thím hai nói, con và anh là phế vật do tiểu tiện nhân sinh… Nói chúng con căn bản không uy hiếp được địa vị của chị Y Y… Còn nói… Cái nhà này là thím hai định đoạt… Thím hai không cho chúng con trở lại… Chúng con đời này đều không về được…

Ông nội, bà nội, con và anh thật không muốn tranh đoạt cái gì với chị Y Y… Chúng con trở về, chẳng qua là bởi vì nhớ ông nội và bà nội… Tại sao… Tại sao… Thím hai muốn nói tới chuyện này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.