Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 629: Chương 629: Mời anh bắt đầu biểu diễn!




Nhìn thấy Diệp Mộ Phàm khoan thai, một bộ dáng không lo ngại, thực giống kẻ bất cần đời, vẻ mặt Lương Mỹ Huyên dâng lên một nụ cười lạnh, chẳng lẽ vị đại thiếu gia này, còn tưởng rằng mình có thể xoay chuyển một chuyện lớn như vậy?

Lần này Diệp Mộ Phàm lấy trộm thư cạnh tranh, đã hoàn toàn đem Nhị lão chọc giận, một nhà Diệp Thiệu Đình, coi như đã hoàn toàn bị phá hủy, mà Diệp Mộ Phàm, còn phải đi ăn cơm tù, ngồi bóc lịch!

Nghĩ đến đây, đáy mắt Lương Mỹ Huyên chợt hiện lên một nụ cười.

Diệp Thiệu An coi như đã thật không kiên nhẫn mới bắt đầu mở miệng, “Nếu mọi người đều tới đông đủ, bây giờ sẽ bắt đầu xử lý chuyện kia đi, anh là muốn tự thú, hay là phải ra tòa đây?”

Diệp Oản Oản không nhanh không chậm hướng về phía của Diệp Mộ Phàm.

Tiếp nhận được ánh mắt của em gái, Diệp Mộ Phàm hơi gật đầu, biểu tình trên mặt nhất thời càng thêm bất cần đời rồi.

“Tự thú?” Diệp Mộ Phàm quan sát bốn phía, thần sắc kinh ngạc: “Ai muốn tự thú? Làm sao, Diệp gia chúng ta đã có người phạm pháp rồi hả?”

Diệp Thiệu An cùng Lương Uyển Quân đồng thời sững sờ, đứa nhỏ Mộ Diệp Phàm này chẳng lẽ bị dọa sợ rồi, nhưng lời nói này của Diệp Thiệu An rõ ràng là nói với nó a…

“Diệp Mộ Phàm, cậu muốn làm bộ cái gì, người phạm tội của Diệp gia, chính là cậu!” Diệp Thiệu An nổi giận.

“Tôi?” Diệp Mộ Phàm sững sờ tại chỗ, theo bản năng chỉ mình: “Tôi phạm tội?”

“Nói nhảm!” Lương Mỹ Huyên tức giận nói.

“Thím à, chẳng lẽ thím chưa tỉnh ngủ hay sao?” Diệp Mộ Phàm nhíu chân mày lên: “Tôi là giết người, hay vẫn là phóng hỏa rồi hả?”

Lương Mỹ Huyên cười lạnh một tiếng, “Diệp Mộ Phàm, cậu diễn xuất thực sự tốt! Trộm thư cạnh tranh của Diệp gia, cậu không phải là đã quên rồi chứ?”

“Thư cạnh tranh?” Diệp Mộ Phàm mặt đầy vẻ nghi hoặc, chợt nhìn về phía Diệp Oản Oản: “Oản Oản, thím ba nói thư cạnh tranh là có ý gì?”

Diệp Oản Oản lười biếng mở miệng phối hợp: “Hình như là Hào Quang thư cạnh tranh.”

“Ồ… Hào Quang cạnh tranh tôi trước đây cũng đã nghe nói qua, làm sao, Diệp gia chúng ta cũng tham dự?” Diệp Mộ Phàm gật đầu.

“Là tham dự, bất quá lại bị Trầm gia lấy được.” Diệp Oản Oản thở dài nói.

“Trầm gia?” Diệp Mộ Phàm chậc chậc mở miệng: “Tiểu nghiệp của Trầm gia, há có thể tranh qua Diệp gia ta? Lần này Hào Quang cạnh tranh đến tột cùng là người nào chịu trách nhiệm, quả thật là chính là một tên phế vật!”

“Cậu…!” Lương Mỹ Huyên không nghĩ tới Diệp Mộ Phàm vô liêm sỉ như thế, không chỉ giả vờ ngây ngốc, còn nói đểu mắng bọn họ là phế vật!

“Nếu không phải anh là cái tên ăn cây táo rào cây sung bạch nhãn lang, đem thư cạnh tranh trộm cho Trầm gia, Trầm gia làm sao biết chúng tôi đấu giá!” Lương Mỹ Huyên cả giận nói.

“Ồ tôi hiểu được, ý bà muốn nói là, thư cạnh tranh bị tôi trộm, là tôi cố ý để cho Trầm gia lấy được Hào Quang?!” Diệp Mộ Phàm làm một bộ dáng như một người vừa mới tỉnh ngộ.

“A… Anh đóng kịch cái gì, chẳng lẽ mọi chuyện không phải là như vậy hay sao?” Lương Mỹ Huyên cười lạnh.

“Thả chó của bà rắm thối!” Lúc này, Diệp Mộ Phàm nổi giận gầm lên một tiếng.

“Ba —— ”

Sau đó, chỉ nghe một tiếng tiếng vang lanh lảnh, ở bên trong phòng vang vọng.

Chỉ thấy Diệp Mộ Phàm trở tay một cái, trực tiếp giáng một cái tát vào trên mặt Lương Mỹ Huyên.

Không chỉ là Nhị lão sững sờ tại chỗ, chính là Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân cũng ngây dại.

Một bên Diệp Oản Oản chính là khóe miệng hơi hơi co quắp một cái.

“Tiểu súc sinh, anh muốn làm phản, anh dám đánh tôi?!” Lương Mỹ Huyên trợn to cặp mắt, che lấy má trái, trong miệng cao giọng hét lên.

“Thím à, tôi không nghĩ tới thím độc ác như vậy, lại hãm hại tôi!” Diệp Mộ Phàm lớn tiếng gầm thét, so với Lương Mỹ Huyên còn kích động hơn, giơ tay lên lại muốn đánh xuống một cái.

Bất quá, lần này, lại bị Diệp Oản Oản kéo lại: “Anh, anh làm sao có thể như vậy, đây chính là thím ba a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.