Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 630: Chương 630: Người nọ là tôi sao?




“Thật là thím ba, thím lại ở trước mặt ông nội bà nội vu khống cho tôi, rõ ràng muốn giết tôi! Quả thật là già mà không ra gì!” Diệp Mộ Phàm nổi điên hầm hừ.

Cái gì? Mình già?

Lương Mỹ Huyên giận đến mặt đều vặn vẹo.

“Anh, anh chớ nói bậy bạ, em nghĩ, trong này nhất định có hiểu lầm, chú ba thím ba làm sao sẽ làm ra loại chuyện này đây?” Diệp Oản Oản sắc mặt lo lắng mở miệng nói.

“Diệp Oản Oản!” Diệp Mộ Phàm quát lạnh: “Em rốt cuộc là em của ai, em lại có thể không tin anh!”

“Anh, em không phải không tin anh, em chẳng qua là cảm thấy trong này nhất định là có hiểu lầm gì đấy!” Diệp Oản Oản vội vàng giải thích.

“tất cả toàn bộ im hết đi!” Diệp Hồng Duy đập một cái lên mặt ghế, tức giận trách mắng.

Mắt thấy lão gia tử nổi giận, Lương Mỹ Huyên cùng Diệp Mộ Phàm rốt cuộc yên tĩnh lại.

“Thư cạnh tranh, tôi không có trộm qua!” Diệp Mộ Phàm xụ mặt lạnh rên lên một tiếng.

Một bên Diệp Thiệu An nhất thời giận đến liên tục cười lạnh, “Ha ha, chưa làm qua? Thời điểm lần trước, không phải cậu cũng nói như vậy, khi đó cậu rõ ràng đều đã thừa nhận.”

“Lần trước tới tôi thừa nhận?” Diệp Mộ Phàm hướng về Diệp Thiệu An phun một cái: “Diệp Thiệu An, ông nói tôi thừa nhận? Lần trước tôi nói với ông tôi thừa nhận chính mình trộm, ông chính là cố ý hãm hại tôi!”

“Cậu đánh rắm!” Diệp Thiệu An cả giận nói.

“Ông đánh rắm!” Diệp Mộ Phàm cười lạnh.

Lương Mỹ Huyên cao giọng giễu cợt, “Tôi thật là coi như được mở mang tầm mắt, đến thời điểm này còn mạnh miệng ngụy biện! Đánh chửi trưởng bối, ở Diệp gia, cậu quả thực là tên lưu manh!”

Diệp Mộ Phàm lập tức đáp ngược lại, “Tôi nhìn thấy được, các người bởi vì sự vô năng của mình, mới bị bại bởi Trầm gia, cảm giác chính mình không có cách nào lấy lại mặt mũi, cũng sợ bị ông bà nội trách mắng, nên mới nói thư cạnh tranh bị trộm đi cố ý vu hãm tôi, loại người như vậy, tự xưng trưởng bối vậy mà cũng không thấy ngại à?”

“Ông nội, bà nội… Con chưa làm qua, con làm sao có thể sẽ làm loại chuyện này, bọn họ là muốn hãm hại, giết chết con đó!” Diệp Mộ Phàm mặt liền biến sắc, mang theo tiếng khóc nức nở nói.

Thấy vậy, Diệp Hồng Duy cùng Đàm Nghệ Lan chân mày nhíu lại, nhìn Diệp Mộ Phàm biểu hiện này, không giống giả…

“Ông nội bà nội, bọn họ luôn miệng nói là con làm, cái kia liền lấy ra chứng cớ tới!” Diệp Mộ Phàm hừ lạnh.

“Chứng cớ?” Lương Mỹ Huyên nhất thời cười lạnh: “Được, cậu muốn chứng cớ đúng không, chúng ta có camera!”

“Tới a, lấy ra a!” Diệp Mộ Phàm mặt đầy tàn bạo.

Diệp Thiệu An lập tức đưa cho luật sư một cái dĩa.

Không lâu lắm, luật sư liền lấy ra laptop, mở ra một đoạn video.

Chỉ thấy trong video, một người đàn ông cùng Diệp Mộ Phàm hình dáng không sai biệt lắm, lén lút xuất hiện tại thư phòng Diệp gia.

Người thanh niên mặc quần áo đen, mang cái bao tay, trên đầu còn mang mũ lưỡi trai, dù chưa nhìn thấy ngay mặt, nhưng hình dáng cùng mặt bên, cùng Diệp Mộ Phàm giống nhau y hệt.

Diệp Hồng Duy cùng Đàm Nghệ Lan nhìn xong video sau, mặt mũi hiện lên tức giận, nhìn thẳng Diệp Mộ Phàm.

“Anh tên tiểu súc sinh này, tiếp tục nguỵ biện a!” Lương Mỹ Huyên đắc ý nói.

“Ha ha ha ha…” Không có dấu hiệu nào, Diệp Mộ Phàm chỉ trong máy vi tính video, mở miệng cười to: “Bà nói đây là tôi?”

“Không phải là anh còn có thể là ai, chứng cớ xác thật, anh còn muốn giãy giụa?!” Lương Mỹ Huyên cả giận nói.

“Oản Oản, em nhìn người nọ là anh sao?” Diệp Mộ Phàm nhìn về phía Diệp Oản Oản.

“Ừ… Bóng lưng cùng mặt bên có chút tương tự, thật ra mà nói nếu như có người thật muốn hãm hại anh, có thể tìm một hình dáng tương tự cùng mặt bên tương tự anh giả mạo.” Diệp Oản Oản nói.

“Ba mẹ, các người nhìn, người nọ là con sao?” Diệp Mộ Phàm hướng về Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.