Edit: Ngọc Hân
Thủ đô Paris, Pháp.
Tô Đậu ngồi hơn mười tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã tới sân bay Paris, giờ Paris và Đài Loan chênh nhau rất xa, bây giờ Paris là buổi tối, ra khỏi sân bay đông đúc người, Tô Đậu xách theo hành lý đón taxi, cầm tờ giấy viết địa chỉ đưa tới trước mặt tài xế, tài xế liếc mắt nhìn sau đó khởi động xe chở Tô Đậu đến địa chỉ đã ghi.
Buổi tối Paris ánh đèn chớp tắt, vô cùng náo nhiệt, ánh mắt Tô Đậu vẫn nhìn bên ngoài cửa sổ, dọc theo đường đi từ ngạc nhiên đến thán phục, cuối cùng thành thích thú.
Thủ đô tự do, đất nước phong tình khiến người ta mơ ước, vừa nhìn đã làm người ta yêu thích!
Taxi chạy gần 40 phút thì tới khu dân cư cao cấp, Tô Đậu thanh toán tiền taxi xong xách hành lý lần tìm theo địa chỉ ghi trên tờ giấy, số nhà chú hai là 888, cô còn phải đi ba đường hẻm sau đó mới tìm được phòng chú hai. Đi trong hẻm nhỏ đen như mực, Tô Đậu cũng không hoảng sợ gì, ngược lại trong lòng rất vui sướng, là vui sướng vì sắp được gặp chú hai.
“Cô gái, đây là khu dân cư, không có giấy tờ ra vào thì không thể vào!”
Bảo vệ vừa tuần tra đến hẻm số 4 lập tức ngăn Tô Đậu lại, Tô Đậu nghe không hiểu tiếng Pháp hốt hoảng lấy tờ giấy ra, bảo vệ quét mắt liếc nhìn nội dung trên tờ giấy sau đó lấy điện thoại gọi vào một dãy số, vang lên mấy tiếng nhưng không có người nhận, bảo vệ đưa Tô Đậu vào phòng bảo vệ, lúc này có một chiếc xe thể thao sang trọng chạy nhanh vào, bảo vệ lập tức chào hỏi với chủ chiếc xe đó.
Tô Đậu đứng sau lưng bảo vệ có vẻ hơi nhỏ, cho nên cô không nhìn thấy chủ nhân chiếc xe. Thời gian từng giây từng phút trôi đi, Tô Đậu lo lắng ngồi trong phòng bảo vệ, vắt hết óc suy nghĩ thoát khỏi phòng bảo vệ, chân trước vừa bước ra chân sau bị bảo vệ lôi trở lại. Khuôn mặt trái xoan của Tô Đậu nhất thời như đưa đám.
Chú hai, chú ở đâu?
Có thể Thi Cảng Bác nghe thấy tiếng lòng cô, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Tô Đậu, nhìn bóng dáng cao lớn Tô Đậu lập tức chạy nhanh như bay nhào vào trong ngực Thi Cảng Bác, vẻ mặt đưa đám nói: “Chú hai, cháu rất nhớ chú!”
“Em, cô gái nhỏ này…” Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Đậu, tâm tình Thi Cảng Bác không dùng ngôn ngữ nào để diễn đạt được, cô tới khiến anh vừa tức vừa vui vẻ. Anh ôm chặt cô vào trong ngực, cái ôm ấm áp làm nước mắt Tô Đậu rơi ào ào, Thi Cảng Bác hôn khô dòng lệ. Thời gian lâu như cả thế kỷ hai người mới rời khỏi phòng bảo vệ, một trước một sau đi trên hẻm nhỏ đen tối, buổi tối ở Paris không giống Đài Loan, nhiệt độ trái ngược nhau, bây giờ tâm tình được buông lỏng Tô Đậu mới cảm nhận được toàn thân lạnh như băng.
“Chú hai, cháu lạnh!”
Tô Đậu lạnh run cả người, Thi Cảng Bác thì lại làm như không thấy, nói: “Cho em chút trừng phạt nho nhỏ.”
“….”
Tô Đậu uất ức chép miệng, tay nắm chặt vạt áo Thi Cảng Bác, hành động rất nhỏ này khiến Thi Cảng Bác không cứng rắn được, cô bé này cũng là vì không chịu được nổi khổ tương tư cho nên mới ngàn dặm xa xôi tìm anh, anh có thể tức giận gì chứ?
“Tắm nước nóng đi, làm ấm cơ thể lạnh lẽo đã.”
Thi Cảng Bác dẫn Tô Đậu vào nhà, vừa đi vào phòng ngủ chính vừa nói, mấy phút sau bồn tắm đã được đổ đầy nước ấm, Tô Đậu vào phòng tắm cởi hết quần áo, nhào người trần trường vào trong bồn ngâm nước nóng. Thi Cảng Bác thì ra khỏi phòng ngủ chính đi vào phòng bếp lấy một ít thức ăn, còn nấu cả một bình nước gừng.
Tô Đậu tắm ấm người, ra khỏi phòng ngủ chính, hương thơm của nước gừng khiến Tô Đậu muốn uống, bụng ọc ọc kháng nghị, Tô Đậu cúi thấp đầu ngượng ngùng kéo chân đi tới phòng ăn.
“Chú hai!”
“Tới đây uống nước gừng, chống cảm lạnh!” Vì Tô Đậu không nghe lời nên mặc dù Thi Cảng Bác mềm lòng nhưng giọng nói vẫn rất lạnh lùng, điều này khiến trong lòng Tô Đậu rất khó chịu, cô không nhận lấy nước gừng chỉ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm nghị của Thi Cảng Bác.
“Mau, uống nó đi.”
“Cháu …”
“Có phải không nghe lời đúng không?”
Sắc mặt Thi Cảng Bác lập tức chìm xuống đáy cốc, khiến Tô Đậu không dám không nhận, lúc uống nước gừng còn thừa lại hớp cuối cùng, Tô Đậu nắm ống tay áo Thi Cảng Bác nói: “Chú hai, chú đừng giận nữa… Được không?”
“Em, cô gái không nghe lời này, xem tối nay tôi trừng phạt em thế nào!”
Hết chương 19