Lan Hương lắc lắc thân hình đi ra khỏi căn nhà hoang. Cô ta đứng trước mặt đám nam nhân nói
- Làm cho tốt đấy.
- Tất nhiên rồi. Một tên to con thứ hai trong đám nói. Rồi ả lắc thân hình của mình đi lên chiếc xe đậu gần đó. Bọn nam nhân thấy chiếc xe Maybach đã rời đi, liền cười khoái trá đi vào trong căn nhà.
Bên ngoài đường, Vạn Minh đang lái xe với tốc độ lớn, anh nói với Thiên Nhị Nhân qua điện thoại
- Ngài dẫn theo một nhóm đi đến Liệt gia ngay. Bắt hết bọn chúng.
- Tôi hiểu rồi. Nhị Nhân nói, rồi ông giơ tay ra hiệu, đám người lái xe phía sau hiểu ý, liền nhìn nhau và gật đầu, sau đó tách ra và chạy đi hướng khác.
- Đường đại nhân có thể lái xe đến tổ chức Quỷ Cẩu không? Quang Thành hỏi Đường Ngọc qua điện thoại
- Tất nhiên, tôi sẽ bắt sống hết bọn chúng. Đường Ngọc trả lời, rồi hướng xe chạy đến con đường khác, đám người phía sau tiếp tục tách ra và chạy theo xe của Đường Ngọc.
- Làm phiền Khổng đại nhân đi theo một người giúp tôi. Bá Thiên nói với Khổng Duy Khánh qua máy tính
- Được. Khổng Duy Khánh nói rồi lái xe chạy đến ngã ba, đám người theo sau lại tiếp tục tách ra chạy theo Duy Khánh. Còn lại thì cùng Vạn Minh lái xe đến “đó“.
Bên phía Đường Ngọc đang lái xe đến tổ chức Quỷ Cẩu thì bị đột kích bất ngờ. Một nhóm gồm ba nam nhân và bốn nữ nhân cầm súng bắn vào xe Maybach của Đường Ngọc. Ông ta rút một cây súng ra, không thèm liếc nhìn bọn chúng, liền “tặng” bảy phát đạn cho bọn sát thủ. Đường Hương - con gái của Đường Ngọc nhìn bảy người bọn chúng đã “ra đi” gật đầu nhìn Đường Ngọc. Ông hiểu ý tiếp tục lái xe đến tổ chức Quỷ Cẩu. Bước xuống xe, Đường Ngọc và Đường Hương tách thành hai đội, chạy vào trong tổ chức Quỷ Cẩu.
Trong phòng họp, Âu Dương Chương đang ngồi uống rượu với bọn “gái làng chơi” thì nghe tiếng súng. Bọn nữ nhân la hét hoảng loạn. Âu Dương Chương chạy ra ngoài xem tình hình thì ngay lập tức bị Đường Dung - anh trai của Đường Hương đá văng vào tường.
- Khụ khụ. Âu Dương Chương ho ra máu, hắn ta liền rút súng ra bắn Đường Dung nhưng anh không chết.
- Mày mặc áo chống đạn sao? Âu Dương Chương hỏi
- Tất nhiên. Đường Dung trả lời, rồi Đường Ngọc lợi dụng lỗ hổng trên tường đằng sau Âu Dương Chương, đá vào lưng hắn một phát làm hắn bay ngược lại vào trong phòng. Tất cả “gái làng chơi” đều thét lên. Bọn họ định chạy ra ngoài thì Đường Dung cầm súng chĩa vào đầu một cô gái. Anh nói
- Là người của giới hắc bang nhưng đồng thời cũng là cảnh sát giỏi nhất thành phố Thượng Hải với các chuyên ngành, tôi không cho phép bất kì kẻ phạm pháp nào có thể trốn thoát, đặc biệt là “gái gọi“. Bọn họ sợ hãi, giơ tay lên cao. Các cảnh sát từ đâu ập đến, còng tay bọn họ rồi mang đi. Còn Âu Dương Chương thì bị trói chặt bằng dây thừng và bị đem lên xe. Sau đó Đường Ngọc cùng mọi người lái xe đến hỗ trợ Vạn Minh.
Bên phía Thiên Nhị Nhân lái xe đến biệt thự của Liệt gia, Thiên Văn Khang và Thiên Văn Bình xuống xe, cũng chia thành hai đội và chạy vào trong biệt thự của Liệt gia.
Liệt Lão Khoa và Liệt Nhã đang ngồi trò chuyện với Tô Tư Hãn. Bỗng nhiên nghe bên ngoài có tiếng nổ, liền chạy ra ngoài xem thử thì một cây súng chĩa vào đầu Tô Tư Hãn, và người đó là Thiên Văn Khang.
- Giơ tay lên. Văn Khang nói. Tư Hãn run sợ, liền làm theo lời Văn Khang nói. Hai vợ chồng Lão Khoa sợ hãi, vội bỏ chạy lên phòng ngủ của Liệt Hoa Hoa - chị gái của Liệt Lan Hương. Liệt Hoa Hoa đang nằm chơi game ở trên phòng thì bỗng nhiên cha mẹ cô ta chạy vào
- Cha mẹ, hai người đang làm gì vậy? Hoa Hoa hỏi
- Người của tổ chức Hắc Ám đến bắt chúng ta, con mau trốn đi. Liệt Nhã nói. Vừa đúng lúc đó, Thiên Văn Bình chạy vào, giơ súng về phía Lão Khoa và Liệt Nhã, Liệt Hoa Hoa thấy vậy liền rút súng ra, nhưng chưa kịp bắn thì đã bị một phát vào bụng. Máu trào ra từ miệng, cô ta ngã khụy xuống, ôm lấy bụng rên lên đau đớn.
- Đưa ả đến bệnh viện IS. Tạm thời giữ mạng sống ả lại. Thiên Văn Bình nói. Mấy tên thuộc hạ nhìn nhau gật đầu rồi đem cô ta đi. Còn lại thì bị còng tay và đưa ra xe.
Đi ra ngoài sân, hai mắt của Lão Khoa mở to, người run bần bật. Bọn thuộc hạ của Tô Tư Hãn đều đã ngất. Một số đã chết dưới vũng máu. Nhị Nhân đứng dựa lưng vào cửa, thấy con trai mình đi ra và mang theo “chiến lợi phẩm” thì nở nụ cười
- Thiên Nhị Nhân? Lão Khoa ngạc nhiên nói
- Chào, lâu rồi không gặp. Nhị Nhân giơ tay chào Lão Khoa
- Ông...tại sao....tại sao....lại....? Lão Khoa run sợ không nói lên lời.
- Hôm nay, sẽ là ngày tàn của các người đấy. Nhị Nhân nói rồi lên xe. Lão Khoa tức giận định đánh Nhị Nhân thì Văn Khang đánh vào gáy của ông ta rồi đưa lên xe.
Bên Khổng Duy Khánh hiện tại đang rất gay gắt. Người mà ông đuổi theo là tên sát thủ chuyên nghiệp được đào tạo bởi Bạc Quang Vương. Tên sát thủ này đang lái xe đến tổ chức Hắc Ám. Khổng Duy Khánh cùng đám người phía sau đuổi theo.
“Đùng, đùng“. Tiếng súng nổ lên. Khổng Duy Khánh nhìn sang bên phải thì thấy có khoảng 5 người mặc quần áo đen, phía bên trái có 4 người mặc quần áo trắng. Tất cả đều là tay súng khá chuyên nghiệp. Khổng Duy Khánh liếc mắt ra đằng sau nhìn Khổng Minh Đại - cháu trai của ông. Minh Đại hiểu ý, liền rút súng ra, hai tay hai súng, mặc kệ chúng ở vị trí nào đều không thèm quan tâm. Tay bên phải 5 lần bắn, tay bên trái 4 lần bắn, tất cả đều bị thương. Lái xe đến tổ chức Hắc Ám, tên sát thủ chạy vào trong tổ chức. Khổng Duy Khánh cùng cháu trai đá cửa xe chạy theo vào trong.
“Đùng, đùng“. Khổng Minh Đạo cầm súng bắn tên sát thủ nhưng không hề trúng. Hắn tránh đạn rất giỏi. Chạy sâu vào trong, tên sát thủ bắn từng kẻ một. Tất cả đều ngã xuống và ra máu.
Tên sát thủ chạy đến ngã ba thì một viên đạn bất ngờ từ trong chạy thẳng ra, một phát bay vào tay phải của hắn.
- Lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ? Gia Kiệt cầm một khẩu súng đi ra từ ngã đối diện, lưng dựa vào tường.
- Mày....không phải là đang.....Tên sát thủ lắp bắp, run sợ
- Làm sát thủ mà khi gặp đạn như vậy mà vẫn run sợ. Xem ra, cậu vẫn chưa phải là thiên tài súng. Gia Kiệt nói
- Mày là....ai?
- Hoàng Gia Kiệt đấy. Quên rồi à? Gia Kiệt nhếch mép hỏi
- Cái gì? Hoàng.....Gia....Kiệt sao? Làm sao...mày còn sống....tao nhớ....mày chết....rồi mà.....hắn hỏi
- À, đúng là lúc đó, tôi như đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Nhưng chính vợ tương lai đã kéo tôi đến sự sống, cô ấy như một vị thần đã trao cho tôi thêm một mạng. Gia Kiệt hạnh phúc nói.
- Hàn...Như Ý sao? Cô ta...phản bội tao à? Hắn hỏi
- Không. Cô ấy vốn đâu có yêu mày. Cô ấy chỉ là tiếp cận mày để moi thông tin thôi. Gia Kiệt nói
- Sao...có thể?!
- Mày hỏi nhiều quá đấy. Nếu muốn biết thì lên đến thiên đàng, mày sẽ biết. Khổng Minh Đại nói. Anh nhắm thẳng vào tim hắn và....
“Đùng“. Máu từ khóe môi hắn tuôn ra. Hắn ôm ngực và ngã lăn dưới sàn. Trước khi chết, hắn đã nghe được câu nói của Gia Kiệt vang vọng bên tai hắn
- Là sát thủ thì đừng bao giờ mất cảnh giác. Qua thế giới bên kia mà luyện thêm đi.