Bóng dáng nhỏ của cô lọt vào mắt Triệu Kỳ Tân, trong lòng nếm đủ tư vị. Anh không biết sao bây giờ có thể bình tĩnh như vậy, sao không dứt khoát đem cô về nhà, sau đó dùng vũ lực khiến cô ở lại bên anh, cường ngạnh khiến cô ngoan ngoãn làm vợ của anh, chăm sóc anh như trước kia??? Hơn nữa hình như anh không tức giận như tưởng tượng, cũng không bước ra để mặt đối mặt chất vấn cô. Anh phải nói gì đây??? Bởi vậy trong góc tối, anh yên lặng nhìn cô nấu thức ăn, nhìn cô xem ti vi, nhìn cô dọn dẹp lại căn hộ và cuối cùng lặng bên cô khi cô ngủ...
Bị anh theo dõi Thái Miên Miên không hề hay biết trong bóng tối có một ánh mắt luôn châm chú nhìn cô, thu vào tầm mắt mọi hành động của cô trong im lặng, cô cũng chẳng hề cảm thấy gì. Cũng phải thôi, ba của anh là ám vệ...
Khuôn mặt xinh đẹp của Thái Miên Miên lúc ngủ nhăn lại, hai cánh tay ôm chặt lấy nhau dường như cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Một giọt nước mắt khẽ lăn lăn trên gò má trơn hồng lán mịn, lại bị ngón tay thon dài, to lớn của người đàn ông giơ ra chặn lại, sau đó khẽ vuốt ve khuôn mặt yêu kiều khi ngủ của cô.
Có một chuyện Thái Miên Miên không hề biết và người đàn ông chồng cô kia, lại chưa một lần nói ra điều này. Làm cho cô bấy lâu nay vẫn buồn bực suy nghĩ, hai người cô và anh ngủ chung trên cùng một chiếc giường ba năm liền, cơ hội tốt để chung đụng với nhau, nhưng chưa một lần, cô có thể mặc đối mặt với anh, hay đắp chung chăn cùng anh, hoặc chí ít là cũng có thể chạm vào anh. Trên chiếc giường của họ như chia thành hai thế giới, phân biệt một bên của anh và một bên của cô. Mặc kệ cho cô có chủ động hay không, đến mỗi buổi sáng tinh sương thức dậy, anh và cô vẫn như cũ nằm đối lưng với nhau.
Kỳ thực có phải như vậy không, Triệu Kỳ Tân là người biết rõ nhất, mỗi khi thức dậy lúc nữa đêm, mặc cho ban đầu họ có nằm cách xa nhau, xoay mặt về hai phía khác nhau, không ngủ cùng lúc với nhau thì đến lúc anh tỉnh dậy bao giờ cũng trong tư thế ôm chặt cô vào lòng. Mái đầu cô từ khi nào đã gối trên tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa sát vào trong lòng anh, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn phả trước ngực anh, mùi thơm hoa huệ tây đặc trưng của cô thì quẩn quay trong không khí, mỗi hơi thở của anh đều ngập chìm trong hương thơm nhè nhẹ của cô.
Thực tế cô ngủ vô cùng an ổn, không động hay nhúc nhích nhiều, chính anh là người chủ động đặt tay lướt qua gáy cô, sau đó cũng chính anh kéo cô vào lòng rồi ôm chặt lấy cô, hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc. Cảm giác có một hơi thở ngọt ngào trong lồng ngực, cảm thụ nhịp tim của cô đập từng hồi, từng luồn nhiệt độ của cơ thể non mịn áp lên da mình, anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn, ngủ cũng ngon hơn.
Đêm đầu tiên, đêm thứ hai, đêm thứ ba... anh bắt đầu nghiện xúc cảm dễ chịu này, cứ như thế mãi có phải tốt hơn không, rồi lại bâng khuâng, nếu bị cô phát hiện thì sao? Anh đã từng nghĩ đến một ngày, cô thức dậy rồi, bắt gặp hiện trạng này, sau đó sẽ đỏ mặt hỏi anh tại sao. Anh làm sao có thể thừa nhận sự thật mất mặt là anh vô cùng yêu thích ôm cô ngủ sao??? Cho nên mỗi ngày trước khi cô tỉnh dậy, anh lại ôm cô đặt lại vị trí của mình, để cô nằm quay lưng với anh, đắp chăn lại cho cô, còn anh lại lấy chăn còn lại đắp lên cho mình, rồi giả vờ quay lưng lại ngủ đến khi cô thức giấc.
Nhưng sau việc này anh cũng biết được, một khi cô ngủ sẽ ngủ rất say. Cho nên bao năm qua cô vẫn không hề biết mọi chuyện hằng đêm sẽ xảy ra như thế nào? Cũng như lúc này, ánh sáng đèn ngủ rọi lên da thịt hồng hào của cô một màu sắc thanh nhã, xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng tan giờ như trong suốt, khuếch tán một tầng màu sắc ma mị lên làn da ẩn ẩn bên trong. Ánh mắt Triệu Kỳ Tân dần sần nhiễm một màu sắc nóng bỏng, lướt từ gương mặt thanh thoát dễ thương an tĩnh ngủ của cô, đến cái cổ bóng loáng phô ra trong ánh sáng, rồi tới hai con thỏ xinh xắn trước ngực cô, vốn đã căng tròn xinh đẹp bây giờ vì nằm nghiêng mà dễ dàng phô bày sự nảy nở, non mịn. Nhất là cái nụ hoa màu hồng nhạt đang lấp ló nhô ra kia.
Một khoảnh khắc cảnh xuân mơ hồ bày ra trước mắt, anh đã có chút mê mẫn, hầu kết dao động, bàn tay vươn đến bên người cô, vuốt ve sườn mặt bóng mịn, lướt qua cái cổ, trược xuống xương quai xanh tinh tế xinh đẹp, rồi cách một lớp áo, ngón tay thon dài chạm đến hai con thỏ nhỏ đang e ấp kia, chầm chậm nắn, khiến cô gái nhỏ khó chịu rên rĩ. " Ưm." ( Tác giả: Post nhầm box rồi... * Đập đầu vào gối * )
Thanh âm mang sự bất mãn đầy cám dỗ như đánh động vào thần trí còn đang say mê của Triệu Kỳ Tân, anh đành lúng túng thu tay lại, cảm thấy vô cùng luyến tiếc.
Vì để dứt khoát thay đổi ánh mắt, an ổn có một giấc ngủ ngon đầu tiên trong những ngày qua, Triệu Kỳ Tân cùng nằm xuống giường, dứt khoát ôm cô vào lòng, sau đó nhấm mắt lại, ngủ cùng cô.
---- Phân cách tuyến biến thái ----
Đến sáng hôm sau, khi Thái Miên Miên thức dậy đã là 7h giờ sáng, tối hôm qua lại giống như bao hôm trước dường như trong lúc cô mơ màng có ai đó đã ôm lấy cô, nhưng khi cô tỉnh giấc, chỗ trống bên cạnh đã sớm nguội lạnh, giống như chưa có ai từng ngủ lại đó đêm qua. Cũng bởi cảm xúc đó mơ hồ nên cô cũng không dám tin rằng có một người đàn ông đã ôm cô ngủ. Nếu trước đây cô có thể có chút vui sướng khi hi vọng người đó là Triệu Kỳ Tân, nhưng cảm xúc đêm qua một lần nữa trở lại, nhưng anh không có ở đây. Đúng là cô tự mình đa tình, cười tự giễu...
Thật ra, sáng sớm Triệu Kỳ Tân đã rời đi, anh vẫn là chưa nên gặp cô thì hơn, anh đột nhiên cảm thấy hình như anh đã sai lầm. Chí ít anh biết, bản thân từ lúc nào luôn để ý đến cô, việc cô rời đi làm cho anh nhận ra khoãng trống to lớn, dường như có nhiều thứ đã rời khỏi anh vậy. Do đó, anh phải khiến cô đồng ý trở về bên cạnh anh. Trước tiên anh phải xuất hiện trước mặt cô như thế nào? Tốt nhất phải là một người mà cô có muốn tránh cũng tránh không được.
" Lực, cậu sắp xếp một cuộc hợp tác đối với Công Ty bảo hiểm của giám đốc Ngô." Mà trùng hợp là công ty xây dựng của Triệu Kỳ Tân lại sắp kết thúc hợp đồng với loại hiểm lao động cũ, đối với số lượng nhân lực trong công ty anh, nếu lựa chọn bảo hiểm An Nhiên nơi cô đang làm việc thì coi như là họ có cơ hội làm ăn lớn rồi. Sau đó anh có thể tùy tiện đến công ty đó với danh nghĩa tham sát tiến độ, nếu cần có thể chính anh cũng sẽ mua bảo hiểm cho mình.
" Dạ, đại ca. Ờ, hì hì... tối qua... đại ca có... ờ... chị dâu... ờ ờ." Bên kia Đại Lực biết rõ hôm qua anh ở lại đó cả đêm, xét theo tính cách bá đạo, cương liệt của anh, có phải đêm qua đã " bá vương ngạnh thượng cung" hay không??? Chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra a.
Mà cách trả lời của Triệu Kỳ Tân lại càng khiến người ta suy nghĩ theo chiều hướng kia. " Tôi ngủ cùng cô ấy." Giọng nói trầm ổn mang theo một vài phần hài lòng, một vài tia phấn chấn, còn có chút thỏa mãn, rất có mùi vị của một cuộc "công thành đoạt đất" thành công.
" Dạ dạ... em biết rồi... hí hí." Bên kia Đại Lực có tâm trạng như vừa có người anh trai ế vợ cuối cùng cũng tìm được một mối vậy, vừa nói vừa cười vô cùng vui vẻ... ( cười vô sỉ đúng hơn )
Cho nên hai ngày sau, Thái Miên Miên thực sự nhìn thấy anh sau hơn một tuần không gặp mặt.
Tác giả: Mọi người muốn có thịt hay không có thịt, nhiều thịt hay ít thịt? Nếu cần tác giả sẽ che đoạn thịt lại, bạn nào thích thì tô đen để đọc, không thì bỏ qua luôn nhé.
Đoạn ngắn nhỏ: Vợ chồng tâm tình.
Bà xã: Anh xã chiều nay em họp lớp cũ đó. Anh có biết em gặp ai không?
Ông xã: Bạn em? ( Đang lau tóc cho bà xã )
Bà xã: Ừ, Lý tiểu thư ngồi bàn trên đó. Cô ấy thần tượng anh lắm nha.
Ông xã: ...
Bà xã: Giờ cô ấy đã có người yêu rồi. Còn khoe khoang với em là người đàn ông kia đang định nhờ thần tượng cô ấy xây nhà đó.
Ông xã: Thế em làm gì? ( Nhéo má ) Lại tinh nghịch phải không?
Bà xã: [ Ôm lấy ông xã ] Hì hì... cô ấy còn khoe trang sức này người yêu mua, thứ kia người kia tặng... Phiền chết đi được! Sau đó em lấy hình chụp giấy đăng kí kết hôn của chúng ta ra cho cô ấy xem, cho cô ấy coi rất nhiều rất nhiều hình chụp của chúng ta, còn tặng mất một tấm danh thiếp màu vàng của anh cho cô ấy. Anh nói có phải là em rất hào phóng không?
Ông xã: ( Nhướng mày) Em ghen? ( Hôn nhẹ bà xã )
Bà xã: Ưm...
... Một khắc xuân tiêu giá ngàn vàng.
Tác giả: Đáng lí hôm nay sẽ có chương, nhưng tác giả bận party cùng chúng bạn, hẹn mọi người 8/3 nhé. :D2 :D2