" Cạch cạch." Bóng dáng cao lớn từ ngoài bước vào, mang theo cả cơn nóng giận của mình bước vào phòng, người đàn ông ném áo vét lên ghế sa long, ngón thay thon dài tinh tế nới lỏng cà vạt trên cổ, mở một khuy áo, để lộ xương quai xanh cuồng tính. " Chết tiệt!!!" Triệu Kỳ Tân trầm giọng quát.
Đã một tuần trôi qua từ khi người vợ của anh, Thái Miên Miên để lại giấy li hôn, dọn sạch quần áo rời khỏi ngôi nhà này, không đúng hơn là ngôi biệt thự này. Đã quen với việc mọi ngày trở về nhà liền thấy cô niềm nở ra đón, bây giờ trở về đây anh lại cảm thấy lạnh lẽo. Anh biết nhiều năm qua lạnh nhạt với cô, nhưng không những không ngờ tới cô có tình nhân, mà đáng ghét hơn cả cô còn lớn lối thẳng thừng thừa nhận với anh. Đến giờ bốn chữ " người yêu của tôi " trên tờ giấy cô để lại cứ lượn lờ trong đầu anh như oan hồn bám riết không tha. Bây giờ thì tốt rồi anh là người đàn ông bị vứt bỏ, nếu tìm thấy được cô, anh thề nhất định khiến cô trả một cái giá rất đắt.
Không phải ba năm qua cô rất ngoan ngoãn ở nhà, làm một người vợ đoan đoan chính chính sao? Trước mắt anh, lúc nào cô cũng dịu dàng, nhỏ bé như chú chim sẻ, làm cho anh cứ nghĩ bản thân là cả thế giới của cô. Quả nhiên ép cô kết hôn cũng là anh, lạnh nhạt với cô cũng là anh. Cho nên cô báo thù anh bằng cách này sao? Dành ba năm để khiến anh coi cô thành thói quen. Sáng thức dậy là nhìn thấy cô, dùng quen món ăn của cô, thụ hưởng sự chăm sóc của cô, sau đó lạnh nhạt rời đi. Triệu Kỳ Tân cảm thấy cách này quả là lợi hại, khiến cho trong lồng ngực anh cảm thấy vô cùng trống trãi.
Nhìn xung quanh, ngôi biệt thự này lặng đi nhiều khi thiếu cô gái Thái Miên Miên đó, nếu có cô ở đây hẳn là thấy anh về cô sẽ vui vẻ chạy ra chào đón anh, tiếp cặp công văn và áo vét của anh một để trong phòng làm việc, một đem mắc lên giá áo. Thức ăn bày sẳn trên bàn, chờ anh tắm rửa xong hai người sẽ cùng ăn chung với nhau.
Cơn bực tức xông lên đến não, chỉ cần nghĩ đến phúc lợi nho nhỏ ấy rốt cục cũng chạy đi, cô sẽ vì người đàn ông khác mà chăm sóc anh ta, dịu dàng với anh ta, thương yêu anh ta, thậm chí là hưởng luôn tư vị người phụ nữ vợ anh... Triệu Kỳ Tân cảm thấy bản thân quả nhiên là ngu ngốc, trong miệng tràn đầy vị chua. Không được phải khiến cô trở về đây!!! Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
" Đại ca, đại ca, tìm thấy chị dâu rồi." Bên đầu dây bên kia là một giọng nói tràn đầy sự hưng phấn, cùng gắp gáp. Đại Lực âm thầm than, cuối cùng đại ca cũng để ý đến chị dâu rồi. Chị dâu là một bông hoa tỏa ngát hương đó, nếu anh còn không nhận ra mất là chuyện sớm muộn thôi.
--- Phân cách tuyến bấn loạn ---
Sau khi mang một bụng buồn phiền và mệt mỏi rời khỏi nơi từng coi là nhà kia, Thái Miên Miên cảm thấy biết đâu quyết định này của bản thân không sai lầm, hi vọng là anh sẽ sớm hạnh phúc bên cô gái đó, coi như lần cuối cùng vì anh mà cô lặng bước đi thành toàn cho hai người bọn họ vậy. Biết là buông bỏ, nhưng ngày đầu tiên cô vẫn không kìm được nước mắt mà khóc cả ngày, đến hôm sau gạt bỏ chuyện cũ, xách túi đi làm.
Trước khi kết hôn với anh, Thái Miên Miên đã sớm có bằng đại học, cái bằng mốc meo ấy cuối cùng lại có hữu ích với cô. Thực ra, cô không nhất thiết phải đi làm, chỉ cần nói chuyện này với Thái ba ba, cô nằm ở nhà làm sâu gạo đến già không phải là không thể. Nhưng Thái Miên Miên không làm như vậy, cô muốn thử tực lực cánh sinh, cho nên một tuần trước khi rời đi, cô có gửi đơn xin việc vào một công ty văn phòng, vừa nhận được phản hồi đồng ý từ công ty này, cô liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.
Nơi Thái Miên Miên làm việc là một văn phòng bảo hiểm là chi nhánh của công ty bảo hiểm lớn trong thành phố. Người làm việc ở dây chì có trách nhiệm kiểm kê lại sổ sách, kế toán, và soạn văn bằng cho các cuộc kí kết bảo hiểm. Nhận việc đến nay đã gần một tuần, công việc này khá phù hợp với cô, đồng thời cô cũng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của mọi người xung quanh.
Trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí, Thái Miên Miên đương nhiên không biết, sự xuất hiện của cô quả nhiên trở thành tâm điểm chú ý cũng là lí do mà mọi người cư xử dễ dãi với cô. Phụ nữ trong công ty không thiếu, xinh đẹp, giản dị, thanh nhã, đủ loại, nhưng cố tình một khi cô đứng cạnh họ, dường như rất thành công biến người ta làm nền, hoặc nói đúng hơn, cô quá nổi trội nên lu mờ những người còn lại. Thế nên bông hồng nhỏ giữa đám hoa dại nhanh chóng thu hút được sự chú ý của giám đốc trẻ tuổi anh tuấn, con trai của tổng giám đốc công ty bảo hiểm này.
Ngày thứ hai cô đi làm, đã có người đợi cô trước cửa công ty, cố tình sắp xếp một cuộc gặp gỡ " tình cờ ", để bắt chuyện với cô. Hình ảnh hai người nói cười cùng đi vào văn phòng luôn là cái kim trong mắt vô vàn phụ nữ của công ty. Cái chính là họ không dám làm gì cả, bởi vì mạc danh kỳ diệu Thái Miên Miên đã trở thành " Người phụ nữ của tổng giám đốc ".
Đương sự đến bây giờ cũng chẳng biết gì, tiếng chuông tan giờ vang lên, Thái Miên Miên nhanh chóng sắp xếp đồ đạc để trở về nhà. Đó là một căn hộ chung cư cho thuê gần nơi cô làm việc, đi bộ khoãng 15 phút là đến, ở giữa còn có một siêu thị, vô cùng tiện lợi. Vừa bước ra khỏi toàn cao ốc văn phòng, cô đã bắt gặp Ngô Hàm đã đợi cô ở đó từ trước, thấy cô bước ra anh liền mĩm cười chào cô. " Chào Miên Miên."
" Chào giám đốc." Thái Miên Miên cười nhẹ nhàng đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nâng lên, sóng mắt như nhu thủy cong cong nhìn anh. Người đàn ông này mấy ngày qua đã giúp cô không ít chuyện, biết cô là người mới nên sai sót của cô nếu cho qua được thì cho qua, không chấp nhất nhiều đến cô. May là cô chỉ sai một chút lúc đầu, không thì anh cứ du di cho cô mãi như thế cô sẽ cảm thấy không thoải mái.
Giọng nói dịu dàng như ma chú, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn khiến Ngô Hàm hơi say mê, một lúc sau anh đáp lại. " Miên Miên, nghe nói nhà em ở gần đây, dù gì chúng ta cũng là đồng nghiệp, anh có thể đi cùng em về nhà được không?" Có quá đường đột không? - Ngô Hàm suy nghĩ.
Có gì đó không hợp lí lắm, nhưng anh đã mở lời, cô cũng không tiện từ chối, đành phải đồng ý. " Được, nhưng em còn đi mua thức ăn tối, sẽ rẽ qua siêu thị một chốc."
" Được anh đi cùng em." Ngô Hàm bỏ tay vào túi quần, sau đó cùng cô đi song song đến siêu thị.
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ, dường như rất hài hòa trong ánh nắng chiều, nhưng lại vô cùng chướng mắt Triệu Kỳ Tân, bàn tay đặt trên vô lăng nắm thật chặt. Anh không rõ vì sao lại cảm thấy khó chịu và nóng nảy như vậy, còn sinh ra ý nghĩ, sẽ xông lên, chắn ngang hai người, mạnh dạn khẳng định quyền làm chủ cô, rồi kéo cô trở về nhà sau đó hung hăn chà đạp cô một phen. Nhưng mà anh không làm được, anh đâu có là gì của cô.
Theo bước hai người họ vào siêu thị sau đó đến căn hộ của cô, sự kiên nhẫn của Triệu Kỳ Tân cứ tiêu hao từng chút, đến lúc hai người đã đứng trước cửa chính, may mà Ngô Hàm không thực sự vào nhà cô làm khách, nếu không, anh sợ là không kiềm được mà bá đạo nói cô là vợ của anh đâu.
Thấy bóng dáng Ngô Hàm đã đi xa, sờ sờ chiếc chìa khóa căn hộ của cô trong túi áo, Triệu Kỳ Tân suy nghĩ đến thất thần. Lúc Đại Lực đưa chìa khóa cho anh, cậu ta cười vô cùng thần bí. ( đê tiện đúng hơn ) " Lão đại, chị dâu ở trong căn hộ đó, lần này không được bỏ qua cơ hội đâu a." Rồi chạy vụt đi.
" Tách..." âm thanh nho nhỏ khẽ vang lên, Triệu Kỳ Tân ngưng mắt nhìn xung quanh một lượt, lắng tay có thể nghe được tiếng nước chảy từ căn phòng tắm trong phòng ngủ của cô, có lẽ cô đang tắm.
Đánh giá căn hộ nhỏ này, mỗi một món đồ trưng bày bên trong đều mang hơi thở của cô gái nhỏ, anh có thể tìm thấy một vài thứ của cô trước đây, như hai con thiên nga bằng pha lê màu hồng trên bàn ăn, cái đồng hồ hình tròn trên đầu giường ngủ, cái cốc in hình con mèo nhỏ đặc biệt của cô, cả bức ảnh cô cười lồng trong cái khung màu hạt dẻ,... có cái gì đó đau xót trong lồng ngực.
Nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ của cô đi ra từ phòng của mình, Triệu Kỳ Tân liền lách mình vào một góc tối. Lặng lẽ nhìn bóng dáng của cô.
Lau lau mái tóc đen mượt mềm mại, Thái Miên Miên bước ra ngoài, vài giọt nước tinh xảo đùa nghịch trên làn da trắng hồng, trượt từ tóc xuống trái tai, rồi lướt qua cái cổ thon thon, hồng phấn, lặng lẽ lăn đến xương quai xanh quyến rũ rồi thấm vào chiếc áo sơ mi mỏng màu vàng ngà bên dưới. Cả người đều thơm tho mùi sữa tấm, chất vải mỏng dễ dàng khiến người ta nhận ra thân thể không nội y bên trong, áo chỉ dài quá mông, để lộ gần như trọn vẹn một đôi chân thon dài hồng nộn. Mỗi bước chân đi, đều dễ dàng khiến cơ thể ma mị bên trong ẩn ẩn hiện hiện kích thích con mắt nhìn đến.
Tác giả: Nam chính là đầu đất... Đố mọi người, câu đầu tiên nữ chính nói với nam chính khi gặp lại anh là gì?